Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1410

Đám người giật mình, nghị luận ầm ĩ.
“Sao… sao có thể như vậy?”
Điều này vượt qua nhận biết của bọn hắn.
Lúc này Tư Vô Nhai bỗng lên tiếng: “Cũng không phải là không thể.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tư Vô Nhai. Lam Hi Hoà cũng hăng hái nhìn hắn.
Tư Vô Nhai nói: “Muốn làm được điều này, có hai khả năng. Một là, thông qua vu thuật để khống chế một người trở thành khôi lỗi, toàn bộ ý thức, hành vi của người đó đều trở thành của mình. Hai là, trong cổ tịch có ghi chép về một thánh vật có khả năng khống chế hình chiếu trở nên ngưng tụ như thật.”
Một trưởng lão lắc đầu nói:
“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Hai loại thủ đoạn đó đều không thể khiến một hình chiếu có máu thịt được! Lam tháp chủ mà ta biết là một người sống sờ sờ, được vạn người kính ngưỡng!”
Khôi lỗi không có máu thịt và ý thức, đặc biệt vô tình vô cảm.
Thánh vật cũng thế.
Có mấy vị trưởng lão bay lên không trung, lớn tiếng nói: “Dù có thế nào thì chúng ta cũng cung nghênh Tháp chủ quay về Bạch Tháp!”
“Cung nghênh Tháp chủ!”
Đám bạch y tu hành giả lăng không quỳ lạy.
Nhưng Lam Hi Hoà chỉ hờ hững nhìn bọn hắn, ánh mắt chuyển sang người Tư Vô Nhai, khẽ nói:
“Còn có một khả năng thứ ba. Khi tu vi của ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi cũng có thể làm được.”
Nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía đám bạch y tu hành giả. “Từ hôm nay trở đi, ta không còn là chủ nhân của các ngươi nữa.”
Đúng như lời nàng nói, nàng chán rồi.
Các thành viên Bạch Tháp đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Bọn họ đều biết Lam Hi Hoà là người nói một không nói hai, một khi đã ra quyết định thì không có khả năng sửa đổi.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngươi phải làm như thế?”
“Duy trì sự cân bằng.” Lam Hi Hoà nói.
“Cân bằng?”
“Sự cân bằng giữa nhân loại và hung thú, giữa đại địa và Vô Tận Hải, giữa tu hành giới này và tu hành giới khác. Vạn vật trên thế gian đều phải bảo toàn, nếu xuất hiện sự mất cân bằng thì thế giới sẽ sụp đổ.”
“Ngươi nói ngươi chỉ lưu lại đây một đạo hình chiếu… Vậy vì sao phải giúp lão phu?” Lục Châu hỏi.
“Nhân loại quá yếu, cần phải có thêm nhiều cường giả để duy trì cân bằng trong thiên địa.” Lam Hi Hoà bình thản như nước đáp.
Lại là cân bằng.
“Vậy thì cứ lo việc duy trì cân bằng của ngươi đi.” Lục Châu chắp tay xoay người, lao vụt xuống dưới.
Đúng lúc này.
Lam Hi Hoà đột nhiên vọt về phía Lục Châu, bạch sắc Tinh Bàn chiếu rọi giữa trời.
Lục Châu xoay người lại, đánh ra một chưởng. Ầm!
Lam Hi Hoà không hề suy suyển mảy may, thản nhiên nói:
“Ngươi có tiềm lực không tệ, có thể trở thành Chí Tôn. Thiên địa chi lực đã đánh tan hình chiếu ta lưu lại nơi này, ta không thể tiếp tục ở lại nữa, nhất định phải rời đi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu lại hỏi.
“Mỗi một nơi đều có kẻ làm nhiệm vụ duy trì cân bằng… Ngươi từng đến Vô Tận Hải chưa? Trong Vô Tận Hải có Côn Bằng, chính là kẻ thực hiện nhiệm vụ duy trì cân bằng ở hải vực. Điểm khác biệt chính là, nó là hung thú thật sự, mà ta hiện tại chỉ là một đạo hình chiếu.”
“Vậy ngươi có thể tiếp tục sử dụng phương pháp này.”
“Không được.” Lam Hi Hoà lắc đầu, lại nhìn lên bầu trời lần nữa, “Thái Hư phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều.”
“Ngươi đến từ Thái Hư?” Lục Châu nhướng mày kinh ngạc.
Lam Hi Hoà nâng tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay vào tay nàng, nguyên khí trên bầu trời xao động bất an, từ từ tụ lại vào Nhật Nguyệt Tinh Luân.
“Hiện tại ngươi còn rất yếu… tốt nhất hãy ẩn tàng thiên địa chi lực của ngươi.”
Ông !
Một toà Tinh Bàn mênh mông bát ngát xuất hiện che khuất bầu trời, không nhìn thấy bờ bến.
Toàn bộ tu hành giả đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ngập tràn tán thưởng như đang ngắm nhìn một bức hoạ vô cùng đặc sắc.
Một màn thần kỳ xuất hiện.
Tuyết đọng xung quanh đột nhiên bị hoà tan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Trên mặt đất, từng ngọn cỏ non đâm chồi nảy lộc, cây cối sinh trưởng xanh tươi mơn mởn.
Đá vụn ào ào tụ lại bay trở về Bạch Tháp, những tầng đã vỡ vụn được xây lại trong phút chốc, đạo văn tản mát đều bị thu về.
Mọi hư hại giữa đất trời đều được chữa trị chỉ trong phút chốc.
Ông.
Nhật Nguyệt Tinh Luân vù một tiếng, bay về phía chân trời rồi biến mất.
Lam Hi Hoà nhíu mày, thu hồi Tinh Bàn. Dường như có một loại lực lượng thần bí nào đó ở sau lưng kiềm chế nàng.
Lam Hi Hoà nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tháp chủ Bạch Tháp đời tiếp theo.”
Sau đó, cánh tay nàng hoá thành từng điểm tinh quang, chân nàng, tóc nàng, thân thể nàng… từng chút một tiêu tán.
“Ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trong Thái Hư.”
“Thái Hư?”
Cuồng phong thổi tới, Lục Châu còn chưa kịp hỏi Thái Hư ở đâu thì Lam Hi Hoà đã hoàn toàn biến mất.
Đám người Bạch Tháp suy nghĩ đến xuất thần.
Không biết đã qua bao lâu, tu hành giả Bạch Tháp mới khom người hành lễ, đồng thanh nói:
“Cung tiễn Tháp chủ.”
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài. Đây tuyệt đối không phải là khôi lỗi hoặc do thánh vật tạo thành. Đây chắc chắn là một con người thực thụ.
Lục Châu cũng nhìn về phía Nhật Nguyệt Tinh Luân biến mất, tự nhủ: “Thái Hư thật sự tồn tại…”
Nhìn lại một màu xanh biếc và sinh cơ ngập tràn mặt đất, Lục Châu nghi hoặc nghĩ, đây là thủ đoạn của Chí Tôn?
Lục Châu đáp xuống đất, đứng cạnh đám đồ đệ.
“Sư phụ.” Diệp Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Tiểu Diên Nhi lo lắng nói.
Lục Châu lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía ngọn Bạch Tháp cao vút nhập vào trong mây.
Lúc này, tu hành giả Bạch Tháp đồng loạt quỳ xuống, từ trưởng lão đến thẩm phán giả và thành viên đều đồng thanh hô to:
“Cung thỉnh tân Tháp chủ thượng vị!”
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Nàng nhìn sang sư phụ. Trước đó nàng rất bình thản, nhưng sau khi thấy Lam Hi Hoà biến mất, nàng lại mất tự tin. Nàng muốn thấy quyết định của sư phụ, bất luận sư phụ muốn nàng làm gì, nàng cũng sẽ kiên định chấp hành điều đó.
Lục Châu không nói, chỉ khẽ gật đầu với nàng một cái.
Ngươi không phải hài tử, sư phụ có thể che chở ngươi nhất thời nhưng không che chở được một đời. Có những việc ngươi phải tự mình gánh vác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận