Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1353

Đương Khang đột nhiên bay nhanh gấp đôi, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Chư Hồng Cộng nghi hoặc nói: “Chậm chút, chậm chút…”
Cách bờ biển còn năm trăm mét, Chư Hồng Cộng khống chế Đương Khang, há miệng mắng: “Cho ta chút mặt mũi coi. Sắp đến nơi rồi còn gấp gáp cái gì?”
Đương Khang quả nhiên bay chậm lại.
Lục Châu nhìn Lục Ly và Chư Hồng Cộng, trong mắt đều là thương hải tang điền.
Chư Hồng Cộng hiện tại đã béo hơn xưa một chút, trông có vẻ rất phúc hậu. Lục Ly thì càng thêm trầm ổn.
Phía bên này, hai người cũng đang quan sát Lục Châu. Lục Ly chú ý thấy mặt biển đỏ thẫm và bóng dáng mơ hồ của U Minh Lang Vương, trong lòng không khỏi cả kinh.
“U Minh Lang Vương?”
Lục Ly lại nhìn về phía người trẻ tuổi để trần nửa người. Trông quen mắt lắm. Cực kỳ quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đó là ai.
Chư Hồng Cộng cao giọng nói: “Ê, hải thú đang kéo tới, muốn giữ mạng thì mau trốn đi, bản Giáo chủ không rảnh cứu các ngươi.”
Lục Châu nói:
“Nghiệt đồ, còn không mau lăn xuống đây?”
Cái gì mà nghiệt đồ?
Cái gì mà lăn xuống?
Giọng nói này có chút quen tai…
Chư Hồng Cộng lườm nguýt một cái: “Không rảnh so đo với ngươi. Đứng giữa trời không mặc áo, ngươi nghĩ mình là Hải thần chắc?”
“Làm càn.”
Sóng âm lăn lộn đánh tới.
Đương Khang giật nảy mình, nó đột nhiên đứng thẳng người dậy, hất văng Lục Ly và Chư Hồng Cộng rồi bay vọt lên. Đến trước mặt Lục Châu, nó cúi đầu thật thấp, đuôi phe phẩy, tỏ vẻ vô cùng nhu thuận và thuần phục.
Chư Hồng Cộng mặt đần thối khi thấy vậy.
Lục Châu sờ đầu Đương Khang, khẽ gật đầu rồi đáp xuống bờ biển. Đương Khang cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Châu, nằm ở bên cạnh.
Lục Ly nghi hoặc nhìn một màn này, khẽ hỏi: “Chư Hồng Cộng… heo nhà ngươi làm phản rồi?”
Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt, những hồi ức trên Ma Thiên Các bị một tiếng “làm càn” kích phát.
Không phải chứ…
Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng chờ Chư Hồng Cộng lăn xuống.
Chư Hồng Cộng vốn suy nghĩ chậm, đứng trước tình cảnh như vậy, đừng nói là hắn, dù là bất cứ ai cũng rất khó có thể tiếp nhận.
Chư Hồng Cộng dụi dụi mắt, lúng túng nhìn Đương Khang. “Đương Khang!”
Đương Khang vẫn nằm im không nhúc nhích.
“Hừ, lão tử cực khổ nuôi ngươi lớn đến chừng này, ngươi lại dám làm phản? Chê lão tử không đẹp trai như hắn có phải không?” Chư Hồng Cộng vừa mắng vừa lao vụt xuống.
Khi còn cách ba mươi mét, Lục Châu đột nhiên nâng tay đánh ra một chưởng.
“Ma Đà Thủ Ấn.”
Chư Hồng Cộng giật mình hô lên: “Xem pháp thân của ta đây!”
Ông !
Toà pháp thân không kim liên mười một diệp xuất hiện, Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên loé lên lam quang, tóm lấy Chư Hồng Cộng.
Oanh! Pháp thân biến mất, Chư Hồng Cộng cũng kêu thảm thiết, không ngừng giãy giụa.
“Thả ta ra! Thả ta ra…”
Nhưng dù hắn có giãy thế nào cũng không tránh thoát được trói buộc của Ma Đà Thủ Ấn.
“Lão Lục, ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu ta!” Chư Hồng Cộng hét lớn.
Lục Ly lao xuống, chưởng ấn vươn thẳng về phía trước. Lục Châu lạnh nhạt nâng tay, hai tay tương đối.
Lục Ly đột nhiên cảm nhận được một loại lực lượng mênh mông sâu thẳm chui vào lòng bàn tay mình, thầm hô một tiếng không ổn, lập tức bay vọt ra sau, cách mấy trăm mét mới dừng lại, kinh hãi nhìn Lục Châu.
Chư Hồng Cộng câm nín.
Lục Châu quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, đạm mạc nói: “Chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?”
Thanh âm này, giọng điệu này lại khiến hắn nhớ về những hồi ức không chịu nổi!
Bực mình hà!
Chư Hồng Cộng tức giận nói: “Ta ghét nhất là có kẻ giả mạo sư phụ ta. Ăn một đấm đi!”
Quyền cương bộc phát đánh về phía Lục Châu. Lục Châu nhàn nhã lui từng bước, không ngừng đánh ra chưởng ấn ngăn trở quyền cương.
Liên tục mấy trăm quyền… Khi Lục Châu lui được khoảng trăm thước, Chư Hồng Cộng đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Sau lưng ngươi kìa!”
Lục Châu không nhìn ra sau mà vẫn chỉ nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng.
Phía sau lưng Lục Châu, kim hoàn mang theo mười một mảnh liên diệp chém tới.
“Phật Tổ kim thân.”
Kim thân cao sáu mươi lăm trượng xuất hiện. Chư Hồng Cộng không khỏi sửng sốt. Mười một mảnh liên diệp đều bị kim thân ngăn trở.
Lục Ly cau mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn kim thân: “Là cao thủ Phật gia, Chư Hồng Cộng, chạy mau!!”
“Nha!” Chư Hồng Cộng thu hồi kim hoàn, quay đầu bay nhanh.
Tay trái Lục Châu vung chưởng, một chiêu Đại Vô Úy Ấn đánh vào lưng Chư Hồng Cộng.
Ầm!
Chư Hồng Cộng ngã ập xuống mặt cát trong tư thế chó đớp cứt.
Lục Châu thu hồi kim thân và Ma Đà Thủ Ấn, nhìn Chư Hồng Cộng nói: “Khai thập nhất diệp thì dám không xem ai ra gì rồi?”
Chư Hồng Cộng càng cảm thấy quen thuộc… Nếu không nhìn mặt người này, hắn sẽ cho rằng mình đang đối mặt với sư phụ.
Lục Ly bay lướt xuống đỡ Chư Hồng Cộng dậy.
“Chúng ta và các hạ không oán không thù, sao phải khó xử nhau?” Lục Ly biết hai người đều không phải đối thủ của người ta, nhưng thấy đối phương không ra tay ác độc nên muốn nói lý lẽ một phen.
Lục Châu nhìn Lục Ly, thoáng dò xét. “Tu vi vẫn chưa khôi phục.”
Lục Ly kinh hãi không thôi. Vậy mà cũng nhìn ra?
“Tiền bối, đi mau!” Đám tu hành giả quan chiến cấp tốc bay tới, cung kính nói: “Người của hắc liên đến rồi!”
“Hắc liên?” Lục Ly quay đầu nhìn về phương hướng người kia vừa chỉ.
Trên bầu trời có khoảng năm mươi tên tu hành giả mặc hắc bào đang nhanh chóng lướt tới, trong tay mỗi người đều cầm trường kích và trận kỳ.
“Hắc Tháp?” Lục Ly lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận