Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1728: Đạo thánh

Thấy hắn trầm mặc, Lam Hi Hoà thản nhiên nói: “Bảo trọng.”
Nàng chậm rãi xoay người bay lên thiên không, quang mang Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ, trong chớp mắt bay về phía Thiên Khải Chi Trụ rồi biến mất.
Tần Nhân Việt hít sâu một hơi: “Người này thật mạnh.”
“Đúng là rất mạnh.” Lục Châu gật đầu.
“Cũng may nàng ta biết phân rõ phải trái, nếu thật sự đánh nhau thì hậu quả sẽ rất khó lường.” Tần Nhân Việt thở phào.
Lục Châu không nói gì.
Từ xa có một bóng mờ lướt tới, thở gấp nói: “Đi rồi hả?”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Đi rồi.”
“Nguy hiểm thật, nữ nhân này không đơn giản đâu, đừng có trêu chọc nàng. Các ngươi thật là can đảm, thế mà không thèm chạy trốn! Lỡ như nàng nổi giận, ta cũng không dám hiện thân cứu các ngươi đâu.” Giải Tấn An lau mồ hôi nói.
“Hình như ngươi rất sợ nàng?”
“Ta không phải sợ nàng, mà là sợ người đứng phía sau nàng.” Giải Tấn An nói, “Nhưng mà nha đầu này tương lai có thể xung kích lên Chí Tôn, không thể khinh thường nha.”
“Chí… Chí Tôn?” Tần Nhân Việt kinh hô.
“Trên người nàng có hạt giống Thái Hư, ngươi đoán xem được không?” Giải Tấn An nói.
Lai lịch không nhỏ.
“Thái Hư có thập điện, một trong số đó là Hi Hoà điện. Ban đầu tên của nó là Trọng Quang điện, đứng hàng thứ tám trong thiên can. Đó cũng là điện duy nhất đổi tên theo tên của Điện chủ. Bản thân Lam Hi Hoà cũng là một trong mười hai Đạo thánh.”
“Nàng ta là Đạo thánh?”
“Đến cấp bậc chân nhân, số lượng Mệnh Cách thường không phải là lực lượng quyết định mạnh yếu. Điều quan trọng nhất là năng lực chưởng khống quy tắc và khả năng lĩnh ngộ Mệnh Quan. Chỉ khi đôi bên đều có năng lực lĩnh ngộ quy tắc như nhau thì mới xét tới Mệnh Cách. Từ 10.000 năm trước, Lam Hi Hoà đã là Thánh nhân ba mươi Mệnh Cách, thánh nhân đắc đạo sẽ trở thành Đạo thánh… Có được đại đạo thì sẽ thành Đại đạo thánh.” Giải Tấn An giải thích.
Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Không ngờ Lam Hi Hoà lại mạnh như thế.
Mạnh đến khủng bố!
Tần Nhân Việt đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Nguy hiểm thật! Lục huynh, xem ra chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn nha! Không ngờ Thái Hư lại mạnh như vậy.”
Giải Tấn An ho khan mấy tiếng, ấp úng nói, “Nhắc nhở ngươi một chút, vị đứng bên cạnh ngươi cũng không tệ đâu, đừng nói linh tinh.”
Tần Nhân Việt cười đáp: “Lục huynh đương nhiên là không tệ rồi, còn phải nói sao?”
“Không không không, ngươi nghe chưa hiểu ý ta.” Giải Tấn An vốn định giải thích, nhưng nghĩ tới sự tình quá mức phức tạp, đành bất đắc dĩ lắc đầu. “Thôi được rồi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Giải Tấn An đạp không bay lên nói: “Chăm chỉ tu hành nhé. Cáo từ.”
“Giải Tấn An.” Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng.
Giải Tấn An sững sờ hỏi: “Có việc gì?”
“Vì sao lại giúp lão phu?”
Giải Tấn An gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày cũng không tìm được cái cớ nào hay ho, bèn toét miệng cười, sợi râu trên môi cũng rung động theo: “Duyên phận.”
Nói xong, Giải Tấn An biến mất.
Tần Nhân Việt tán thưởng nói: “Lục huynh giao du rộng rãi, người nào cũng là cao thủ.”
Lục Châu bay lên không trung, vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ. Tần Nhân Việt biến sắc hô lên: “Nữa hả?!”
Hắn chỉ còn cách bay theo.
Sau khi chứng kiến thủ đoạn cường đại của Lam Hi Hoà, cái gọi là hào khí xông phá tầng mây của Lục Châu đã bị tưới một gáo nước lạnh, không còn ham muốn chiến đấu nào.
Hai người bay lướt qua thi thể Hắc Ly, băng qua tuyệt sát lâm địa rồi bay tới phụ cận Thiên Khải Chi Trụ.
Đây là lần thứ hai Lục Châu đến gần Thiên Khải Chi Trụ như vậy, mà lần này hắn đã là đại chân nhân.
Sở dĩ Lục Châu quay trở lại Thiên Khải Chi Trụ là vì nhìn thấy quang mang của Lưu Ly Châu.
Sau chuyến đi tới Đại Hàn, Lục Châu biết được Tử Lưu Ly là công cụ chiếu sáng cho Thiên Khải Chi Trụ, vô cùng trân quý.
Nếu có thập đại Thiên Khải Chi Trụ, vậy tức là cũng có mười viên Lưu Ly Châu như thế. Viên Tử Lưu Ly trong tay Lục Châu to nhất, đẳng cấp cao nhất, hẳn là viên lấy từ Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực trung tâm Đại Uyên Hiến.
Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn Khâu Vấn Kiếm lấy được Tử Lưu Ly có lẽ cũng là đồ thật, chỉ là nó xui xẻo đụng phải “lão tổ tông” nên mới thua kém mấy phần.
Tần Nhân Việt ngẩng đầu nhìn Thiên Khải Chi Trụ, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, lần nào ta cũng cảm thấy sợ hãi.”
Lục Châu thở dài nói: “Có thể tạo ra cự trụ kinh người thế này hẳn là một vị đại tiên hiền. Nó chống đỡ Thái Hư, chống đỡ đại địa, trấn áp nhân gian, biến bọn hắn thành người ở trên cao.”
Tần Nhân Việt nghe cái hiểu cái không, bèn hỏi lại: “Ý của Lục huynh là?”
Lục Châu chỉ về phía đỉnh Thiên Khải Chi Trụ ẩn trong hắc vụ, nói: “Đúng vậy, thập đại Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ Thái Hư!”
Tần Nhân Việt nhất thời trầm mặc.
Kiến thức và lịch duyệt của chân nhân rất cao. Khi rảnh rỗi, Tần Nhân Việt cũng thường lấy điển tịch ra xem để tìm kiếm đáp án Thái Hư ở đâu.
Có không ít manh mối nói rõ Thái Hư nằm trong bí ẩn chi địa, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì không ai biết. Trong quá khứ, Thái Hư đã cướp đi không ít chân nhân, thậm chí là Thánh nhân của cửu liên, mà không một người nào có thể trở lại.
Thỉnh thoảng sẽ có người trong Thái Hư xuất hiện, ra ngoài làm nhiệm vụ. Bọn hắn luôn cao cao tại thượng, mà chính bọn hắn cũng không rõ rốt cuộc Thái Hư ở chỗ nào, ai nấy đều sử dụng ngọc phù và phù văn thông đạo.
“Nếu Thái Hư thật sự nằm trên Thiên Khải Chi Trụ, vậy Lục huynh vừa rồi… sẽ không thật sự là muốn đâm thủng trời đó chứ?” Tần Nhân Việt hỏi.
Lục Châu nhìn chằm chằm Thiên Khải Chi Trụ, thản nhiên nói: “Đương nhiên phải đâm, chỉ là không phải bây giờ.”
Tần Nhân Việt thở phào một hơi.
Lục Châu bỗng nhiên chỉ vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, hỏi: “Vào xem không?”
Tần Nhân Việt giật mình lắc đầu: “Không được, sẽ xảy ra chuyện đó. Thái Hư thời thời khắc khắc quan sát Thiên Khải Chi Trụ, nơi này không còn Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, Cửu Trảo Hắc Ly lại mới chết, có lẽ bọn hắn sẽ phái cân bằng giả đến đây trấn thủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận