Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1672

Không bao lâu sau, đại hoả dập tắt.
Đạo trường Bắc Sơn cháy đen một mảnh, khói xanh lượn lờ. Cũng may đạo trường Nam Sơn còn giữ được, có thể xây dựng lại, xem như là trong cái rủi có cái may.
Dập lửa xong, đám người bay tới, đồng loạt cảm ơn Lục Châu.
Tần Nhân Việt nói: “May mà có Lục huynh ở đây, nếu không hai đạo trường Tần gia đều xong đời.”
Phạm Trọng nói phụ hoạ: “Đại chân nhân xuất thủ đúng là không tầm thường. Ngay cả thánh thú cũng phải nhượng bộ lui binh, bội phục bội phục.”
Lục Châu xua tay nói: “Đều là việc nhỏ. Chúng ta ở chỗ này tu hành, đương nhiên phải thay ngươi xử lý.”
Tần Nhân Việt cảm động nói: “Đại ân của Lục huynh, Tần gia ghi nhớ thật kỹ.”
Đám đệ tử Tần gia vốn còn để ý chuyện của Tần Mạch Thương, nhưng nay Lục Châu ra tay cứu giúp toàn bộ Tần gia, bọn hắn hoàn toàn kính phục.
Hơn ba ngàn đệ tử đồng thời khom người nói: “Đa tạ đại chân nhân!”
[Ting ! thu hoạch được 3.100 người thành kính lễ bái, ban thưởng 3.100 điểm công đức.].
Thịt muỗi cũng là thịt, có điểm công đức thì không nên lãng phí.
Lục Châu thản nhiên phất tay, biểu thị chuyện này không đáng nhắc tới.
Thấy đại chân nhân không hề có vẻ tự cao tự đại mà chân nhân nên có, trước đó bọn họ còn cho rằng Tần chân nhân đi mời nhiều lần không được, đại chân nhân hẳn là rất lạnh lùng, xem ra đều là hiểu lầm.
Đám người càng thêm tin phục.
Tần Nhân Việt nghi hoặc nói: “Ta còn đang buồn bực không hiểu vì sao Hỏa Phượng lại đến đây. Vừa rồi thấy Hỏa Phượng hung mãnh như vậy, sao mới nói mấy câu đã đi rồi?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã lên tiếng: “Đó là vì nó sợ sư phụ ta.”
Vừa nói nàng vừa sờ sờ tiểu Hỏa Phượng trên vai.
Kỳ thực ánh mắt mọi người đều đang dán vào tiểu Hỏa Phượng. Thương Ngôn kinh ngạc nói: “Ta biết rồi, Hỏa Phượng hẳn là đến tìm tiểu Hỏa Phượng nha?”
Ngụ ý chính là, tràng tai nạn này hình như là đại chân nhân mang đến.
Phạm Trọng nhíu mày, ngữ khí uy nghiêm nói: “Chú ý cách dùng từ của ngươi. Nếu ta không nhìn lầm thì chính là đại chân nhân hàng phục tiểu Hỏa Phượng, đại Hỏa Phượng thần phục nên mới rời đi.”
“Đúng đúng đúng.” Thương Ngôn vỗ đầu, gật gù phụ hoạ.
Tần Nhân Việt lại không cho chuyện này là quan trọng. Cho dù tai nạn này do Lục Châu mang tới thì sao? Chẳng phải cũng đã yên ổn trở lại rồi à? Chủ yếu là… hắn còn thu hoạch được một giọt chân huyết của Hỏa Phượng.
Đám người này vừa lấy lòng đại chân nhân vừa chơi tâm cơ… Tên nào tên nấy đều là lão nhân tinh đạo hạnh rất cao.
Tần Nhân Việt nói: “Giao tình giữa ta và Lục huynh rất sâu, đừng nói là đạo trường Bắc Sơn, cho dù đưa luôn cả đạo trường Nam Sơn cho Lục huynh cũng không thành vấn đề.”
Ghê! Vỗ mông ngựa cấp cao thế này, đám người còn lại cũng phải cam bái hạ phong.
Phạm Trọng bỗng nhiên nói: “Tần chân nhân có được chân huyết thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Bảo bối tốt như vậy, ngươi dám lấy đi trước mặt đại chân nhân sao?
Nào ngờ Lục Châu lại nói: “Đó là Hỏa Phượng bồi thường cho các ngươi, lão phu sẽ không đoạt đồ của người khác.”
Phạm Trọng gật đầu: “Cũng đúng. Suy cho cùng tiểu Hỏa Phượng còn ở đây, muốn bao nhiêu tinh huyết cũng đều có.”
Líu ríu líu ríu… Phù.
Tiểu Hỏa Phượng bay lên không trung, khè ra một đoàn hoả diễm đánh về phía Phạm Trọng.
Phạm Trọng hốt hoảng, lập tức lui về sau, lấy Tinh Bàn ra chống đỡ.
Đám người không khỏi mộng bức. Tiểu Hỏa Phượng đúng là nóng nảy nha, nói phun lửa là phun lửa.
Tần Nhân Việt nói: “Không ngờ cũng có ngày ta nhìn nhầm. Con gà nhỏ này hoá ra lại là hậu duệ của thánh thú.”
Hắn vừa nói xong, tiểu Hỏa Phượng lại quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Tần Nhân Việt cạn lời.
Khụ!
Tiểu Hỏa Phượng khạc không ra lửa nữa, nghiêng người rơi xuống. Tiểu Diên Nhi lập tức chụp lấy nó, mắng một tiếng: “Khoe khoang.”
Tần Nhân Việt thầm hô một tiếng ‘nguy hiểm quá’ trong lòng, ngoài mặt thì cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, đừng để trong lòng.”
Lục Châu quay đầu nói với mọi người: “Đạo trường Bắc Sơn đã bị hủy, chúng ta đến đạo trường Nam Sơn đi.”
Đám người nghe vậy lập tức vui vẻ. Nhóm người tự do và các chân nhân theo chân Lục Châu bay về phía đạo trường Nam Sơn.
Trong đạo trường.
Chuyện Hỏa Phượng tập kích đã kết thúc. Lục Châu nói: “Lão phu có một nghi vấn, mong các vị giải đáp giúp.”
“Thật không dám nhân, Lục chân nhân xin cứ việc hỏi, chúng ta biết gì đáp nấy.” Thương Ngôn nói.
“Người tự do đi khắp cửu liên, cho đến nay có rất nhiều người hiếu kỳ về vị trí của Thái Hư. Trong các ngươi có ai từng tìm tới Thái Hư chưa?”
Đám người lắc đầu.
Tần Nhân Việt khẽ than: “Vị trí Thái Hư thần bí khó lường, có khi lại nằm trong một đại huyễn trận nào đó. Cường giả trong đó nhiều như mây, có thể cân bằng toàn bộ thiên hạ đương nhiên không phải là địa phương nhỏ. Loại đại trận pháp này chỉ có thể được bố trí bên trong bí ẩn chi địa.”
Thương Ngôn gật đầu nói phụ hoạ: “Ta đồng ý với cách nói của Tần chân nhân. Tu hành giả cửu liên mạo hiểm thăm dò bí ẩn chi địa, nhưng không có mấy người thật sự tìm được đến khu vực trung tâm. Ta đã từng đến kim liên, hồng liên và tử liên, đều không phát hiện chút manh mối nào về Thái Hư.”
Cố Ninh cũng nói: “Ta đã đi qua hắc liên, bạch liên, cũng không phát hiện được gì nhiều. Nghe nói Hắc Tháp Bạch Tháp từng thực hiện một kế hoạch Thái Hư đại quy mô nhưng tổn thất nặng nề. Bọn hắn đến Thiên Khải Chi Trụ, tìm được một ít thổ nhưỡng nhưng gần như bị giết sạch.”
Phạm Trọng nói: “Ta thì nghĩ ngược lại. Thái Hư chưa chắc nằm trong bí ẩn chi địa.”
Lục Châu nhìn về phía Phạm Trọng. Mặc dù hắn không có ấn tượng tốt về người này nhưng dù sao đối phương cũng là đại chân nhân, bèn hỏi: “Ngươi có kiến giải như thế nào?”
Phạm Trọng nói:
“Thật không dám giấu giếm, ta đã từng mất 13 năm 8 tháng để bay qua toàn bộ bí ẩn chi địa.”
Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều người muốn vượt ngang bí ẩn chi địa, nhưng đa số đều bỏ dở nửa chừng, hoặc chỉ có thể đi đường vòng để tránh né khu vực hạch tâm. Người chân chính vượt ngang thì nhất định phải bay theo một đường thẳng, như đường kính của một hình tròn, mới có thể hiểu được bí ẩn bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận