Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 936

Tên hộ vệ ho khan kịch liệt rồi lại phun ra một ngụm máu, hổn hển nói: “Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không thể bắt được thích khách!”
Lý Vân Tranh lúc này mới cúi đầu nhìn tên hộ vệ đang quỳ trước mặt, thở dài lắc đầu: “Với tu vi của hắn, nếu muốn làm hại trẫm thì đã làm từ lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ.”
Tên hộ vệ nhẫn nhịn cơn đau đang truyền tới, cắn răng nói: “Thần thấy tình thế cấp bách…”
Lý Vân Tranh đưa tay lên ngăn lại, không muốn nghe tên hộ vệ giảo biện. Hắn ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, sống lưng thẳng tắp, tay chắp sau lưng. Nghĩ ngợi một lát, hắn mỉm cười nói:
“Dạ Kiêu, ngươi đứng lên.”
Tên hộ vệ tên Dạ Kiêu vội đứng dậy. “Thần thấy bệ hạ đến hậu cung, lấy đi trâm Xích Kim. Đồ vật quý giá như vậy…”
Lý Vân Tranh vừa ngắm trăng vừa nói: “Giả thôi.”
“Trực giác của trẫm luôn rất chuẩn, trẫm và lão tiên sinh kia nhất định sẽ gặp lại.”
Dạ Kiêu nhìn sống lưng thẳng tắp của Lý Vân Tranh, trong lúc nhất thời ngây người không biết nói gì. Lý Vân Tranh mỉm cười hỏi:
“Ngươi nói xem, trẫm có thể làm được như lời lão tiên sinh nói không?”
Dạ Kiêu gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Lý Vân Tranh phất phất tay: “Thôi, ngươi lui xuống đi… Vẫn là quy định cũ, không được cho bất kỳ kẻ nào đến gần Cam Lộ điện.”
Dạ Kiêu khom người đáp: “Tuân lệnh.”
Lục Châu theo lộ tuyến cũ trở về, cố gắng không để xảy ra xung đột nào. Không bao lâu sau hắn đã ra tới tường thành.
Lục Châu nảy sinh lòng hiếu kỳ, cúi người quan sát đạo văn khắc trên tường thành. Trận pháp nơi này tinh tế, ngay cả việc sử dụng và hấp thu nguyên khí để duy trì đạo văn cũng cao cấp hơn tại kim liên giới rất nhiều.
Lục Châu không lưu lại lâu, nhảy ra khỏi tường thành rồi gọi Bạch Trạch bay khỏi hoàng cung.
Chuyến đi này thuận lợi đến dị thường, chẳng lẽ trong cõi U Minh đã chú định?
Trong Thánh điện Thiên Vũ Viện.
Trưởng lão Mạc Bất Ngôn chậm rãi đi tới nhìn vào trong điện. Người đang ngồi xếp bằng giữa đại điện chính là vị thập diệp duy nhất trong thiên hạ này nắm giữ Nghiệp Hoả, cũng là Điện chủ Thiên Vũ Viện Dư Trần Thù.
“Viện trưởng, có phát hiện mới.” Mạc Bất Ngôn nói.
Dư Trần Thù mở mắt ra. “Nói đi.”
“Lý Vân Tranh gặp gỡ một vị lão giả. Theo ý tứ của người trong cung thì khoảng thời gian này tâm tình hoàng đế không được tốt, có chút kháng cự nên bọn hắn không xuất hiện ngăn cản.” Mạc Bất Ngôn nói.
Dư Trần Thù khẽ vuốt cằm.
“Khi tiên hoàng còn tại vị cũng thường xuyên khen ngợi Lý Vân Tranh là người có tài kinh thao vĩ lược, nhưng không biết vì sao lại không thích tu hành. Người hắn muốn lôi kéo là kẻ thế nào?”
“Lão giả này tiên phong đạo cốt, tu vi khó lường, người trong cung cũng mặc kệ, thành toàn cho bệ hạ. Chỉ là lão giả này rất không tầm thường, có thể cảm giác được ngay khi có tu hành giả đến gần. Viện trưởng, ngài muốn tra chuyện này không?” Mạc Bất Ngôn hỏi.
“Trọng tâm của Thiên Vũ Viện vẫn là kim liên giới. Chuyện trong cung cứ để người trong cung giải quyết. Nếu không nắm rõ tâm tư vị hoàng đế này thì làm sao thống nhất được thiên hạ?” Dư Trần Thù nói.
“Có cần thông báo cho Phi Tinh Trai không?”
“Không cần.” Dư Trần Thù lắc đầu, “Có lẽ… Phi Tinh Trai đã biết rất rõ.”
...
Lục Châu trở về biệt uyển ở Thiên Liễu Quan, vỗ lưng Bạch Trạch nói: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng cách quá xa là được.”
Bạch Trạch kêu lên một tiếng rồi bay về phía cánh rừng ở hậu sơn.
Vào phòng, Lục Châu lấy trâm cài tóc Xích Kim ra rồi khẽ phất tay, ‘bảo rương có thời hạn’ bay về phía hắn. Lục Châu chậm rãi cắm trâm cài tóc vào lỗ khoá trên nắp rương.
Cạch !
Lục Châu khẽ xoay Xích kim, âm thanh mở khoá đặc thù vang lên. Bảo rương lập tức vỡ ra thành bốn mảnh.
[Ting ! ký chủ mở bảo rương, thu hoạch được 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo, 50 Thẻ Nghịch Chuyển, 10 Lôi Cương, Thuỷ Long Ngâm, Triều Thánh Khúc, 3 Luyện Hóa Phù, Thiên Thư Khai Quyển.].
[Thuỷ Long Ngâm: có tỷ lệ lĩnh ngộ ra một loại đao ý mới.].
[Triều Thánh Khúc: một bản âm luật hoàn mỹ.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu thoả mãn gật đầu. Hên nha.
Chẳng lẽ là vì đang ở hồng liên giới nên mở rương được vận đỏ thế này?
Về lý mà nói, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo có tu vi không bằng Lục Châu hiện tại, nhưng hiệu quả chủ yếu của tấm thẻ này không nằm ở chỗ tu vi mà là nguyên khí sung mãn không bao giờ thiếu. Đây mới là phần thưởng có giá trị lớn nhất trong bảo rương.
“Thuỷ Long Ngâm?”
Kỹ năng càng nhiều càng tốt, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Thuỷ Long Ngâm lập tức hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người Lục Châu. Có lĩnh ngộ được hay không Lục Châu cũng không nhận ra, tựa như lần trước lĩnh ngộ kiếm đạo Định Phong Ba. Có lẽ đến thời điểm thích hợp mới có thể kích hoạt nó.
Về phần Triều Thánh Khúc thì dường như không có tác dụng gì, lưu lại cho Hải Loa vậy.
Lục Châu dồn lực chú ý vào Thiên Thư Khai Quyển, đã rất lâu rồi Lục Châu không thu hoạch được đạo cụ này, không ngờ trong bảo rương lại có.
Cho đến hiện tại, Lục Châu đã có được năm loại thần thông Thiên thư. Lần này Thiên Thư Khai Quyển sẽ gia tăng hạn mức lực lượng phi phàm trong cơ thể hay là có thêm một loại thần thông mới?
Lục Châu đầy lòng mong đợi sử dụng Thiên Thư Khai Quyển. Quang hoa xuất hiện nhiều như đom đóm xoay quanh người Lục Châu mấy vòng rồi từ từ biến mất.
Lục Châu phất tay, bảo rương biến mất rồi xuất hiện trong bảng Hệ thống. Lục Châu bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Bởi vì trở về quá khuya nên khi mặt trời đã lên cao ba sào, Lục Châu vẫn còn chìm đắm trong việc lĩnh hội.
Hạ Trường Thu tìm đến biệt uyển, khẽ gọi: “Lục tiền bối?”
Đêm qua Lục Châu ra ngoài, Hạ Trường Thu không biết hắn đã trở về chưa nên cũng chỉ hỏi thăm dò một tiếng. Quả nhiên không nghe tiếng trả lời.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi từ tầng trời thấp bay lướt tới, nhìn thấy Hạ Trường Thu bèn hỏi:
“Hạ quán chủ, đến tìm sư phụ ta sao?”
“Ách… Đúng vậy.” Hạ Trường Thu gật đầu.
“Sư phụ ta thường hay như thế lắm, thỉnh thoảng người sẽ không để ý đến ai cả.” Tiểu Diên Nhi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận