Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 622

Phan Ly Thiên thấy vậy bèn lui về sau.
Lúc này phía sau Tả Ngọc Thư xuất hiện Lục Hợp Đạo Ấn, năm chữ triện lớn xoay tròn. Hoa Vô Đạo lăng không bay tới đứng trong trận pháp tăng phúc, năm chữ triện chỉ trong giây lát đã biến thành chín chữ.
Oanh!
Pháp thân kim liên của Tô Thánh va chạm với Lục Hợp Đạo Ấn. Phan Ly Thiên nhân cơ hội gọi ra hồ lô vàng đánh tới pháp thân.
“Thì ra là thế…” Tô Thánh quát lớn. “Hạo Nhiên Thiên Cương!”
Lấy Tô Thánh làm trung tâm, nguyên khí hoá thành cương khí mênh mông cuồn cuộn rồi khuếch tán ra tứ phía.
Ầm!
Phan Ly Thiên cầm lấy hồ lô cương ấn ném lên không trung.
Hắc ảnh hiện lên, bầu trời bỗng xuất hiện chi chít thân ảnh màu đen, trong phút chốc toàn bộ hắc ảnh đánh vào hồ lô cương ấn. Hồ lô cương ấn mượn lực xông tới khu vực khuếch tán năng lượng của Tô Thánh, nện vào pháp thân cao mười trượng.
Ầm! Tô Thánh cùng pháp thân bay ngược ra ngoài.
Hắc ảnh vừa xuất hiện chính là trưởng lão Lãnh La. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các lăng không lơ lửng thành một hàng ngang trên bầu trời.
Tô Thánh vừa bay ngược ra sau vừa kinh ngạc nhìn bốn vị lão giả. Hắn thu hồi pháp thân, thân thể xoay tròn mấy vòng rồi lao ra khỏi bình chướng.
Đến khi ổn định được thân hình, trên mặt Tô Thánh tràn đầy vẻ không cam lòng nhìn bốn vị trưởng lão. “Tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các?”
“Người thanh niên, Ma Thiên Các không phải nơi để ngươi giễu võ giương oai.”
Tô Thánh lắc đầu nói: “Đáng tiếc, việc này cũng đã tiết lộ chuyện các ngươi chưa khôi phục tu vi. Vừa rồi là do ta chủ quan, kế tiếp… ta sẽ đánh thật sự.”
Tô Thánh vừa nói vừa liếc nhìn chiếc rương đặt sau lưng Vĩnh Thọ hoàng đế. Lưu Qua chính là chỗ dựa của hắn.
Tô Thánh nhắm mắt lại, khí lưu xung quanh dần dần trở nên bình tĩnh, một khắc sau, hắn mở to mắt.
Ông!
Pháp thân mười trượng xuất hiện, xung quanh pháp thân xuất hiện ấn phù trông như xiềng xích, từng chữ triện bay ra hợp thành một đường, không ngừng xoay tròn.
Phan Ly Thiên khẽ nói: “Các vị trưởng lão?”
Tả Ngọc Thư, Lãnh La và Hoa Vô Đạo đồng thời gật đầu.
“Đương nhiên là chiến!”
Minh Thế Nhân hùng tâm vạn trượng, cảm xúc dâng trào nói: “Không hổ là trưởng lão Ma Thiên Các! Quá kích động nhân tâm! Ta cũng muốn biết các vị trưởng lão ứng phó với bát diệp bằng cách nào!”
Phan Ly Thiên trầm giọng quát: “Lên!”
Vừa nói xong, ngoại trừ Hoa Vô Đạo bay về phía trước mấy mét, ba vị trưởng lão còn lại đều nhanh như chớp bay vọt về Ma Thiên Các, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hoa Vô Đạo và Minh Thế Nhân vẻ mặt đều vô cùng hoang mang.
Không chơi kiểu này nha! Các ngươi bắt nạt người thành thật! Đây là phương thức ứng phó với bát diệp của các ngươi đó hả?!
Hoa Vô Đạo tức tốc liều mạng bay ngược trở về.
Tô Thánh cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Sao đột nhiên chạy biến cả rồi?
Duy trì pháp thân mười trượng rất phí sức, hai tay Tô Thánh hợp lại, pháp thân tiêu tán. Hắn quay đầu nói:
“Bệ hạ, thần muốn phá vỡ bình chướng này, xin ngài hạ chỉ.”
Lưu Qua lắc đầu nói: “Không được vô lễ.”
“Vâng.”
Bình chướng tựa như một cánh cửa. Đối với người tinh thông trận pháp thì nó chẳng có bao nhiêu tác dụng. Thậm chí đối với dạng tu hành giả như Thượng Nguyên Ngũ Thử cũng có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để tiến vào bên trong. Lúc trước Phan Ly Thiên mất hết tu vi, chỉ dựa vào hồ lô cũng có thể đi vào trong bình chướng. Nếu không am hiểu trận pháp thì chỉ có thể như thập đại danh môn dùng man lực phá vỡ, nhưng đối với bình chướng thì cách tốt nhất vẫn là dùng trí để mở.
Vụt !
Một đạo tiễn cương bỗng phá không bay tới.
Tô Thánh nhíu mày nâng tay đánh bay tiễn cương kia. Hắn nhìn thấy Hoa Nguyệt Hành đang tiếp tục giương cung kéo ra một đạo tiễn cương càng mạnh hơn.
“Đánh lén? Ma Thiên Các toàn là tiểu nhân hèn hạ như vậy?”
Tô Thánh lăng không bay lên đánh ra mấy chưởng. Mấy đạo ấn phù liên tục bay ra.
Sắc mặt Hoa Nguyệt Hành khẽ biến.
“Nguyệt Hành cô nương, mau lui lại!” Minh Thế Nhân lăng không bay lên, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành sao có thể là đối thủ của bát diệp, ngay cả bốn vị trưởng lão đều đã chạy toé khói rồi.
“Ngươi đi không được.”
Ấn phù của Tô Thánh đã đến sát tầng bình chướng. Ngay trước khi xảy ra va chạm, một cây dù đen đột nhiên xuất hiện chắn ngang.
Phanh phanh phanh!
Tán dù mở ra ngăn trở toàn bộ ấn phù rồi xoay tròn tại chỗ.
“Hả?” Tô Thánh ngẩng đầu nhìn lên.
Đằng xa có một lão giả mặc trường bào đang bay tới, sau vài chiêu đại thần thông đã xuất hiện ngay trên tán dù.
“Hoàng Thời Tiết?” Tô Thánh nhận ra người này.
Người vừa đến chính là đảo chủ Bồng Lai đảo Hoàng Thời Tiết.
Hoàng Thời Tiết chậm rãi đáp xuống tán dù đen. “Náo nhiệt như vậy sao có thể vắng mặt lão phu?”
Cổ Nhất Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lăng lệ, chân đạp đại địa bay lên không trung như một mũi tên. Song chưởng hắn hợp lại, mười ngón tay đan vào nhau lao về phía Hoàng Thời Tiết.
“Hoàng Thời Tiết, đối thủ của ngươi là ta!”
Hai mắt Hoàng Thời Tiết nheo lại. Lại thêm một bát diệp nữa? Bàn tay nâng lên ngăn trở chưởng ấn.
Ầm!
Chưởng ấn và Tuyệt Thánh Khí Trí va chạm, cương khí tung hoành! Hai người đồng thời bay ngược ra xa. Hoàng Thời Tiết vẫn duy trì tư thế đánh ra một chưởng.
Tay trái Hoàng Thời Tiết cũng nâng lên, tung ra một chưởng nữa đánh lui Cổ Nhất Nhiên!
Hai người trừng mắt nhìn nhau. Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này đã làm cho Hoàng Thời Tiết mở rộng tầm mắt.
Cổ Nhất Nhiên lăng không ổn định thân hình, nhíu mày nói: “Bồng Lai đảo từ bao giờ lại đứng về phe Ma Thiên Các rồi?”
“Lão phu và Cơ huynh là bạn chí giao, chuyện của Cơ huynh đương nhiên cũng là chuyện của lão phu.”
“Hoàng Thời Tiết, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào việc này?”
“Chỉ cần Hoàng mỗ ở đây, không ai được động đến Ma Thiên Các!”
Hoàng Thời Tiết nhìn về phía Tô Thánh rồi lại nhìn bình chướng Ma Thiên Các, sau đó bắt đầu điều động nguyên khí.
Cây dù đen bay vào trong tay hắn, bàn tay trái xoay chuyển! Ngay lập tức trên bầu trời xuất hiện vô vàn bóng ảnh của Hoàng Thời Tiết và cây dù đen. Dù đen đánh ra vô số cương ấn.
Cổ Nhất Nhiên quát lớn một tiếng: “Bách Kiếp Động Minh!”
Tô Thánh cũng gọi ra pháp thân. Hai toà pháp thân mười trượng lướt đi giữa một trời cương ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận