Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 713

Tốc độ trùng kiến của Thần Đô phải nói là cực nhanh. Chỉ mới mấy ngày, từ một mảnh phế tích nay đã trở nên rực rỡ hẳn lên, xung quanh lại còn có đông đảo tu hành giả bay tới bay lui… Có lẽ do đang trong quá trình trùng tu nên Hoa Trọng Dương cho phép tu hành giả được phi hành trong thành, khiến cho Thần Đô trở nên rất có sức sống.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã cảm nhận được ấn ký rõ rệt, bèn bước đi nhanh hơn. Rốt cuộc nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang tản bộ trên đường phố với dáng vẻ buồn bực và lười biếng.
Lục Châu biết rõ tính nết lão bát nên không lấy làm lạ, chỉ quay đầu nhìn bốn phía, trong lòng thầm nghĩ kẻ theo dõi kia đang ẩn nấp ở đâu.
Lục Châu tiếp tục đi theo sau.
Đi không biết bao lâu, cuối cùng cũng tới một khu vực vắng người trong Thần Đô, mà người theo dõi vẫn chưa xuất hiện.
“Chẳng lẽ do lão phu quá nhạy cảm? Nhưng ấn ký đó…”
Ngay khi Lục Châu đang nghi hoặc, một vị nam tử trung niên lưng hơi còng đột nhiên bước ra chắn đường Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cau mày nói: “Đừng cản đường ta.”
Nam tử trung niên bỗng mở miệng: “Ta muốn mời ngài đi cùng ta một chuyến.”
Chư Hồng Cộng lập tức lui về sau một bước: “Ồ… ta biết rồi, ngươi là kẻ vẫn luôn theo dõi ta có đúng không?!”
“Ta thật không còn cách nào khác… Thần Đô nhiều người lộn xộn, ta không thể không ra hạ sách này.”
“Ngươi theo dõi ta nhiều ngày như vậy, hẳn phải biết ta là ai chứ?” Chư Hồng Cộng ưỡn ngực nói, “Nói ra chắc hù chết ngươi!”
“Ta chính là bát tiên sinh Chư Hồng Cộng của Ma Thiên Các đây! Sợ rồi chứ gì? Còn không nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nhận sai đi? Nhưng ta lòng dạ từ bi, sẽ tha thứ cho ngươi. Dù sao ta cũng hiểu nỗi lòng đám fan cuồng các ngươi lắm.” Chư Hồng Cộng hếch mũi.
Ánh mắt nam tử trung niên nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp, khẽ lắc đầu. Sao cứ cảm thấy hắn hơi bị ngốc nhỉ…
“Thật xin lỗi, mời ngài đi cùng ta một chuyến. Đợi đến khi ngài gặp chủ nhân thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
“Hử? Ngươi không sợ?”
Nam tử trung niên đột nhiên xuất thủ, hai ngón tay mang theo cương khí đánh ra với tốc độ cực nhanh. Đây là cao thủ! Lão bát chuyến này phải chịu thiệt rồi.
Lục Châu nín hơi ngưng thần, thu liễm khí tức toàn thân.
Khi nam tử trung niên cho rằng mình có thể chạm vào Chư Hồng Cộng thì hắn đột nhiên bộc phát Cửu Kiếp Lôi Cương!
Oanh!
Nam tử trung niên bị chấn phải lùi lại ba bước, khẽ nhíu mày. “Hả?”
Cửu Kiếp Lôi Cương bạo phát với uy lực rất thích hợp, ngay cả Lục Châu cũng không ngờ được con hàng này bình thường lười nhác vậy mà cũng biết giấu tài.
Chư Hồng Cộng trợn mắt nói: “Dám đánh lén ta hả?”
Nam tử trung niên không tiếp tục động thủ, một khi phát sinh chiến đấu thì sẽ tạo ra động tĩnh lớn. Hắn buông tay xuống nói:
“Ta thật sự không có ác ý, chỉ muốn mời ngài đến gặp chủ nhân nhà ta một lần.”
“Không thích, ta rất bận.”
“Bát tiên sinh, ngài không đi thật sao?”
“Còn không cút thì ta sẽ hô cứu mạng đó!”
Vù!
Đúng lúc này, thân ảnh Lục Châu loé lên với tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong một hơi thở đã vọt tới giữa hai người, tung ra một chưởng, bàn tay được lam quang bao bọc lấy.
Một chưởng này không đánh về phía nam tử trung niên mà là… Chư Hồng Cộng.
Ầm!
Chư Hồng Cộng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ tay về phía trước nói: “Đánh lén… lão tử… Ngươi, ngươi… xong đời, sư phụ ta… không phải… đèn cạn dầu đâu.”
Lục Châu chưởng xong lại cảm thấy có phải chưởng này của mình hơi nhẹ rồi không?
Chư Hồng Cộng gắng gượng nói xong, hai mắt nhắm tịt, ngoẹo đầu ngã xuống đất.
Lục Châu đứng bên cạnh Chư Hồng Cộng, nhìn sang hai bên đường rồi nói: “Thừa dịp không có ai, mang lão phu đến gặp gia chủ của ngươi đi.”
Đây chính là nguyên nhân Lục Châu ra tay với Chư Hồng Cộng.
Với bản sự của Chư Hồng Cộng, nếu hắn thật sự giấu tài thì nam tử trung niên này e là không bắt được hắn. Nhưng từ lời của đối phương thì rõ ràng sau lưng kẻ này còn có người chủ mưu. Nếu thật sự đánh nhau thì nam tử trung niên có thể sẽ kiêng kỵ, thà chết cũng không dám để lộ ra danh tính kẻ đứng sau lưng mình.
Huống hồ gì Lục Châu cảm thấy nam tử trung niên không có sát tâm với Chư Hồng Cộng.
Quả nhiên nam tử trung niên lui về sau một bước. “Ngươi là ai?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu thành thật đáp. Trên đời này còn ai thành thật bằng lão phu?
“Đa tạ Lục lão tiên sinh đã ra tay giúp đỡ. Mong Lục lão tiên sinh giao hắn cho ta.” Nam tử trung niên nói.
“Giao cho ngươi cũng được, nhưng phải trả lời mấy câu hỏi của lão phu.”
“Mời Lục lão tiên sinh nói.”
“Ngươi tên gì?”
“Giang Phó.”
“Ngươi mang hắn đi làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Lục lão tiên sinh chắc hẳn đã hiểu lầm, chúng ta chỉ là người quen lâu ngày không gặp chứ không có ý gì khác.” Giang Phó nói.
“Nếu chỉ có như thế, e là lão phu không thể giao hắn cho ngươi… Chẳng bằng lão phu giết hắn để dương danh tu hành giới.”
Lúc này Chư Hồng Cộng đột nhiên trở mình, ngón tay chỉ lên không trung, mơ mơ hồ hồ nói: “Ai, ai… ai dám đụng đến ta… sư phụ ta… sư phụ ta tuyệt không phải đèn… đèn đã cạn dầu…”
Ầm! Lục Châu đá vào mông hắn một cước. Đồ hỗn trướng, ngươi dám nói xấu sau lưng lão phu!
“Đừng đừng đừng…” Giang Phó còn tưởng rằng đối phương muốn hạ tử thủ, bèn lập tức xua tay. “Ngàn vạn lần đừng giết hắn! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
“Lục lão tiên sinh cần gì phải làm khó hắn. Ngài không sợ Ma Thiên Các tìm ngài gây phiền phức sao? Huống hồ gì nơi này là Thần Đô, gây ra động tĩnh chắc chắn sẽ khiến U Minh Giáo chú ý tới.” Giang Phó nói.
“Ngươi sợ Ma Thiên Các?” Lục Châu hỏi lại.
“Sợ thì không hẳn, chẳng qua là ta kính trọng bọn họ…” Giang Phó nói, “Như vậy đi, ngài mang theo hắn đến gặp chủ nhân của ta thì sẽ hiểu được thôi.”
Lão phu cầu còn không được đây!
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Được. Vậy ngươi dẫn đường.”
Lát sau, trong một sân viện bí mật ở Thần Đô.
“Mời.”
Giang Phó mang theo Lục Châu và Chư Hồng Cộng đang hôn mê bước vào trong sân, lập tức có năm tên tu hành giả trẻ tuổi bước ra nhìn bọn họ.
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người rồi đặt Chư Hồng Cộng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận