Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1635

Tần Nhân Việt nhìn theo bóng lưng Phạm Trọng, nói: “Từ nay về sau Tần gia và Phạm gia cắt đứt mọi quan hệ.”
Bốn mươi chín kiếm khách khom người đáp: “Vâng.”
Phạm Trọng hối tiếc không thôi, khi hắn đến thì đã muộn màng, đành phải chật vật rời đi, xem như mình chưa bao giờ tới. Từ hôm nay trở đi, Phạm Trọng sẽ bị Tần Nhân Việt đè ép đến không thể ngẩng đầu lên.
“Sư phụ, tứ sư huynh phải làm sao bây giờ?” Tiểu Diên Nhi lo lắng hỏi.
Lục Châu nhìn sang, thấy Minh Thế Nhân vẫn còn đang điên cuồng đào móc Mệnh Cung bèn nói: “Lão tứ.”
Minh Thế Nhân không để ý, vẫn đang tập trung cào cấu, hắn mấy lần muốn rút nó ra nhưng có chút do dự, chung quy vẫn không đủ can đảm.
Lục Châu cao giọng gọi: “Minh Thế Nhân.”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn sư phụ. “Sư, sư phụ?”
Lục Châu quan sát Mệnh Cung của hắn rồi nói: “Ngươi thật sự rất ghét bỏ viên Mệnh Cách Chi Tâm này?”
Minh Thế Nhân gật đầu.
“Vi sư có thể lấy nó ra cho ngươi, nhưng ngươi sẽ mất đi một phần tu vi.”
Vừa nghe thấy phải bỏ ra đại giới, Minh Thế Nhân lại sợ.
Tần Nhân Việt nói: “Theo ý kiến của ta, viên Mệnh Cách Chi Tâm này hoàn toàn có thể giữ lại, xem như Mạnh Minh Thị bù đắp cho ngươi. Ngươi càng tức giận, hắn càng vui vẻ. Toàn bộ Mạnh phủ chỉ còn mình ngươi sống sót, tin rằng bọn hắn đều muốn thấy ngươi sống thật tốt.”
Đúng sai đã không còn quan trọng. Cảm nhận của người trong cuộc mới là điều đáng quan tâm nhất.
Vu Chính Hải đi tới trước mặt Minh Thế Nhân, vỗ vai hắn an ủi: “Lúc này da mặt của đệ nên dày lên một chút.”
Minh Thế Nhân nhìn Mệnh Cung rồi nhìn lại bàn tay mình, khẽ nói: “Nhưng vấn đề là… ta còn chưa khai thập nhất diệp mà?!”
Tần Nhân Việt cười nói: “Cưỡng ép khảm Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung sẽ không tính là khai Mệnh Cách. Trước lúc đó ngươi có thể lấy nó ra…”
Hiện tại trong tay Lục Châu có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm của Mạnh Minh Thị, nếu quả thật phải buồn nôn thì không phải người đầu tiên nên nôn chính là Lục Châu sao?
Thù hận cũng được, chán ghét cũng được, nhưng đừng để chúng chi phối suy nghĩ của mình.
“Đệ nghĩ cho kỹ đi, sau khi có quyết định thì nói với sư phụ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Có đại sư huynh và nhị sư huynh an ủi, cảm giác thù hận của Minh Thế Nhân từ từ biến mất.
Rất nhiều chuyện đã phai nhạt đi theo thời gian. Nếu không phải sư phụ muốn đến đây, hắn vốn sẽ không bao giờ quay lại thanh liên giới, càng không muốn trở về Mạnh phủ.
Tần Đế cũng vậy mà Mạnh Minh Thị cũng thế, mọi thứ đã chẳng còn liên quan đến hắn từ rất lâu rồi.
Thấy Minh Thế Nhân trầm tư, Lục Châu nói: “Mang hắn lại đây.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải đưa Minh Thế Nhân đến trước mặt Lục Châu.
Bạch Trạch từ xa bay tới phun ra một ngụm bạch quang. Quả cầu ánh sáng đánh trúng Minh Thế Nhân, lập tức chữa trị đau đớn cho hắn.
Tần Nhân Việt vốn là người am hiểu nhiều thủ đoạn trị liệu nhất trong tứ đại chân nhân, nay nhìn thấy Bạch Trạch thi triển thần uy cũng phải thán phục không thôi.
Lúc này, Khổng Văn từ trong U Huyền Điện chạy ra bẩm báo:
“Các chủ, tìm được rồi!”
Bốn huynh đệ Khổng Văn toàn thân dính đầy bụi đất chạy ra, trong tay ôm một hộp gấm, trong hộp gấm là ba tấm lệnh bài.
Thích phu nhân nhìn thấy lệnh bài, lập tức nói: “Đúng là lệnh bài của Tần Đế.”
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Trong lệnh bài này cất giấu bí mật gì?”
“Vị trí của cổ mộ.” Thích phu nhân nói.
“Cổ mộ? Mộ của ai thế?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi, “Có đáng sợ hay không?”
Thấy Tiểu Diên Nhi tinh quái, Thích phu nhân mỉm cười đáp: “Tiên đế.”
Triệu Dục nói: “Phải hay không thì cứ mở ra xem là biết.”
Hắn nhặt một cây đao dưới đất lên, đặt ba tấm lệnh bài xuống đất rồi chém mạnh. Phanh phanh phanh… Ba tấm lệnh bài vỡ ra, để lộ ba mảnh vải nhỏ bên trong.
Triệu Dục dâng ba mảnh bản đồ lên cho Lục Châu.
Lục Châu ghép cả bốn mảnh vải lại. Đó là một tấm địa đồ đơn giản, phía trên có viết hai chữ: Ly Sơn.
Thích phu nhân nói: “Đúng là Ly Sơn lăng mộ.”
Ly Sơn tứ lão trừng mắt, Thôi Minh Quảng ho khan mấy tiếng.
Lục Châu nhìn về phía bốn người: “Ly Sơn lăng mộ ở chỗ các ngươi?”
Bốn người trầm mặc.
Lục Châu lại hỏi: “Các ngươi trung với ai?”
“Đương nhiên là Đại Cầm.” Thôi Minh Quảng nói.
“Đúng là không biết xấu hổ. Chẳng phải đều bị Mạnh Minh Thị đùa bỡn xoay như dế sao?” Khổng Văn cười nói.
Ly Sơn tứ lão xấu hổ không thôi.
“Hầy, nếu biết hắn là Mạnh Minh Thị thì dù có chết chúng ta cũng không phục tùng mệnh lệnh của hắn!” Quý Thực đáp.
“Ngươi bây giờ nói gì mà chả được. Sự tình đã giải quyết xong xuôi, bây giờ các ngươi là tội nhân của Đại Cầm, là phản đồ.” Khổng Văn trào phúng bọn hắn.
Bốn người không phản bác được. Thắng làm vua thua làm giặc, thế đạo này xưa nay vẫn thế.
Lục Châu nói: “Muốn sống thì dẫn đường đi.”
Ly Sơn tứ lão lùi về sau, mở to mắt nhìn Lục Châu. Thôi Minh Quảng lắc đầu nói:
“Đó là lăng mộ của tiên đế do bốn người chúng ta phụng mệnh thủ hộ, ai cũng không được phép đến gần.”
“Thôi đi, tiên đế mà biết các ngươi làm loạn e là sẽ giận đến mức bò dậy đó.” Triệu Dục cười lạnh.
“Mục đích tiên đế lưu lại bốn tấm lệnh bài này tuyệt đối không phải để chúng lưu lạc phong trần. Ta lệnh cho các ngươi mang lão tiên sinh đến đó. Nếu không ta sẽ phán các ngươi tử tội!”
Ly Sơn tứ lão sửng sốt.
Nhìn bộ dạng khí thế của Triệu Dục, bọn hắn phảng phất như nhìn thấy tiên đế khi còn sống, lập tức quỳ xuống đất đồng thanh hô: “Thần tuân chỉ!”
Triệu Dục gật đầu, xoay người nói: “Nương, ta làm như vậy người có đồng ý không?”
Thích phu nhân mỉm cười ấm áp, khẽ gật đầu.
Lục Châu nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ lại vương cung một đêm, ngày mai xuất phát đến Ly Sơn.”
“Vâng!”
Ngàn vạn phi kiếm bay lượn khắp Hàm Dương thành đã gây chấn động lớn đối với dân chúng.
Có người nói Tần Đế băng hà, tân quân sắp đăng cơ. Có người nói cân bằng giả hàng lâm, diệt trừ nguyên tố mất cân bằng. Cũng có người nói trời giáng kiếm tiên để trừng phạt bạo quân… Đủ loại lời đồn phủ khắp đô thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận