Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 380: Tăng Thọ Đan

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm.
Ba Mã mở choàng mắt, nhướng mày: “Giải được vu thuật rồi?”
Trừ vẻ hơi kinh ngạc ra thì hắn không còn biểu tình gì khác.
“Thủ đoạn của hoàng thất đúng là không thể coi thường… Mạc Ly ơi Mạc Ly, uổng cho đệ trà trộn trong cung thất nhiều năm, vậy mà ngay cả át chủ bài của hoàng thất đệ cũng không thăm dò ra được.”
Ba Mã lắc đầu thở dài.
“Nhưng mà đệ yên tâm… sư huynh nhất định sẽ khiến bọn hắn phải chôn cùng đệ.”
Một chưởng của Lục Châu cách không phá giải vu thuật khiến mọi người đều kinh hãi.
Thái hậu kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ chau mày. Luồng khí màu tím trên người bà bị lực lượng màu xanh lam xua tan đi chỉ trong khoảnh khắc.
Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ. Lực lượng phi phàm của Thiên thư trời sinh đã khắc chế được vu thuật, điều này đã được nghiệm chứng từ lâu.
Lý Vân Triệu vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Thái hậu. “Thái hậu, người thấy sao rồi?”
“Ai gia… ai gia không sao.” Thái hậu nhắm mắt lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi, muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy vô lực.
Hai ngự y vội vàng tiến lên khom người, thay phiên nhau bắt mạch cho Thái hậu.
Sau khi kiểm tra xong, ngự y vui mừng quỳ xuống. “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Thái hậu… vu thuật đã được giải!”
Lục Châu vuốt râu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt. Một chút vu thuật nhỏ bé như vậy mà cũng không giải được thì mặt mo lão phu còn biết giấu vào đâu?
Lục Châu thản nhiên gọi. “Lý Vân Triệu.”
Sự kính sợ của Lý Vân Triệu đối với Lục Châu đã đề cao lên một cấp độ mới, hắn vội vàng đáp: “Xin lão tiên sinh phân phó.”
“Thái hậu bệnh nặng vừa khỏi, cứ tạm thời ở lại Nam Các tịnh dưỡng một hôm, ngày mai hẵng về.” Lục Châu nói.
“Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá! Ta xin khấu tạ lão tiên sinh…”
Lý Vân Triệu quỳ xuống, hai tay giơ ra phía trước, trán chạm đất.
Thấy vậy Khương Lương và hai tên ngự y đều âm thầm kinh ngạc… Lý Vân Triệu tuy chỉ là thái giám thiếp thân của Thái hậu nhưng địa vị lại không nhỏ. Cho dù gặp Thái tử điện hạ hắn cũng chưa từng hành đại lễ lớn như thế.
Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua Lý Vân Triệu rồi phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống.
Lý Vân Triệu và các ngự y đỡ Thái hậu rời khỏi đại điện. Chiêu Nguyệt an bài phòng ốc cho Thái hậu vào Nam Các.
Trời chạng vạng tối.
Trong Nam Các.
Lý Vân Triệu cung kính đứng bên giường nhìn sắc mặt Thái hậu đã chuyển biến tốt, vui mừng nói: “Thái hậu, sắc mặt người trông rạng rỡ hơn trước nhiều.”
Thái hậu dựa người vào đầu giường, khẽ đáp: “Ai gia đây là được hưởng phúc từ Chiêu Nguyệt…”
“Hiện nay Chiêu Nguyệt công chúa đã quay về hoàng thất, Thái hậu đừng tự trách nữa.” Lý Vân Triệu nói.
“Tiểu Lý Tử… lấy đồ ai gia mang tới đem ra đây.”
Lý Vân Triệu hơi sửng sốt, miễn cưỡng cúi người xuống mở rương đồ mang theo, lấy ra một hộp gấm đưa tới trước mặt Thái hậu.
“Thái hậu, đây chính là viên Tăng Thọ Đan của người… thật sự phải làm như vậy sao?”
Thái hậu thở dài nói: “Trên đời này có rất nhiều người theo đuổi sự trường thọ trường sinh, kể cả Vĩnh Thọ hoàng đế cũng thế… Nhưng ai gia lại cảm thấy được thuận theo tự nhiên cũng là chuyện may mắn.”
“Thần đã hiểu.” Lý Vân Triệu khom người đáp.
“Sau khi đại nạn của ai gia đến, hãy để ai gia được hạ táng cùng một nơi với Vĩnh Thọ hoàng đế… làm một buổi hỉ tang, như vậy là ai gia vui rồi.” Thái hậu nhẹ nhàng nói.
Lý Vân Triệu chỉ lắc đầu không nói.
Thái hậu đưa hộp gấm trong tay cho Lý Vân Triệu. “Tặng vật này cho lão tiên sinh, xem như là quà tạ lễ cho việc lão tiên sinh đã ra tay tương trợ.”
“Vâng.”
“Lúc đi ra ngoài thì gọi Chiêu Nguyệt đến, ai gia muốn tâm sự với con bé.”
“Vâng.”
Lý Vân Triệu rời khỏi phòng.
Trong Đông Các.
Được Minh Thế Nhân dẫn đường, Lý Vân Triệu đến trước mặt Lục Châu, hai tay dâng lên hộp gấm, khom người nói:
“Tại hạ phụng chỉ Thái hậu, đến đây khấu tạ lão tiên sinh. Thái hậu lệnh cho tại hạ mang vật này giao cho Ma Thiên Các, mong lão tiên sinh nhất định phải thu nhận.”
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, đây là Tăng Thọ Đan.”
Tăng Thọ Đan, tên như ý nghĩa, là một loại đan dược có khả năng gia tăng tuổi thọ.
Muốn luyện chế Tăng Thọ Đan cần dùng thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, đồng thời phải được tu hành giả cường đại tỉ mỉ rèn luyện, vô cùng hà khắc.
Đan Tâm Tông là tông phái lấy việc luyện đan làm chủ, vậy mà suốt cả ngàn năm qua cũng chỉ mới luyện chế ra được từ ba tới năm viên Tăng Thọ Đan.
Mỗi viên Tăng Thọ Đan có thể gia tăng một trăm năm tuổi thọ, nhưng tuổi tác càng lớn thì hiệu quả càng yếu, vì Tăng Thọ Đan không thể nào trợ giúp tu hành giả phá vỡ đại nạn thọ mệnh ngàn năm.
Tuy vậy Tăng Thọ Đan vẫn là một vật quý giá được rất nhiều tu hành giả theo đuổi, dù sao đâu phải tu hành giả nào cũng có thể sống tới cả ngàn năm.
“Trình lên.”
Thanh âm Lục Châu uy nghiêm mà trầm thấp.
Lý Vân Triệu đưa hộp gấm cho Minh Thế Nhân, Minh Thế Nhân rất cẩn thận nhận lấy rồi đặt lên bàn trước mặt sư phụ.
Thấy sư phụ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bọn hắn không dám quấy rầy nữa bèn cung kính lui ra ngoài.
“Tại hạ cáo lui.” Lý Vân Triệu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
“Đồ nhi cáo lui.” Minh Thế Nhân cũng bước ra theo.
Bên ngoài Đông Các, Minh Thế Nhân túm chặt lấy Lý Vân Triệu hỏi han: “Ê ê, Lý thái giám, chờ một chút.”
Lý Vân Triệu nhướng mày. “Hửm?”
“Ta nhầm mồm, nhầm mồm… Lý công công, bên chỗ ông có còn dư Tăng Thọ Đan không?” Minh Thế Nhân đến bên cạnh Lý Vân Triệu khẽ hỏi.
Lý Vân Triệu lắc đầu. “Xem ngài nói kìa, Tăng Thọ Đan đâu phải là vật tầm thường, sao có thể dư thừa được chứ. Viên Tăng Thọ Đan này là do năm đó Tiên hoàng đi khắp nơi tìm được tặng cho Thái hậu, Thái hậu vẫn để dành đến nay không dùng tới. Đổi lại là người khác thì đã dùng từ lâu rồi.”
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nói: “Được rồi… Nhưng ông đúng là rất biết cách làm người, nhiều năm trước gia sư từng đi tìm Tăng Thọ Đan, tiếc là chỉ tìm được có một viên.”
Lý Vân Triệu cười đáp: “Lão tiên sinh xuất thủ cứu giúp, đương nhiên phải dâng đại lễ cảm tạ người.”
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu. “Ông đúng là biết ăn nói… Thôi ta không nói linh tinh với ông nữa, buồn ngủ quá…”
Nói xong, Minh Thế Nhân duỗi lưng vươn vai đi về phía Nam Các.
Lục Châu từ từ mở mắt, nhìn thoáng qua chiếc hộp gấm đặt trên bàn rồi lắc đầu. Lão phu lấy thứ này để làm gì?
Hắn khẽ phất tay, hộp gấm soàn soạt mở ra.
[Ting ! thu hoạch được 1 Tăng Thọ Đan đã bị tiêu hao, có thể luyện hoá lại lần nữa để gia tăng phẩm chất.].
Nghe tiếng nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu có chút bất ngờ. Không ngờ Tăng Thọ Đan còn có thể luyện hoá được.
Lục Châu đặt Tăng Thọ Đan vào lòng bàn tay, vừa chạm vào làn da, Tăng Thọ Đan đã toả ra một cảm giác ấm áp cực kỳ dễ chịu.
“Phẩm chất tạm được, độ tinh khiết tạm được, năng lượng tạm được…” Lục Châu đưa ra đánh giá. Tuy hắn không hiểu nhiều về luyện đan nhưng cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận