Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 690

Lục Châu nhìn thoáng qua Vu Chính Hải, thở dài nói:
“Phù văn chỉ có thể kéo dài tính mạng, đem chia cho hai người sử dụng, các ngươi cũng không thể đi giết người cướp thọ mệnh lung tung được.”
Tư Vô Nhai đáp:
“Chỉ cần có thể giữ mạng cho đại sư huynh trong bốn mươi chín ngày thì sẽ có hy vọng. Trên thực tế cổ tịch không hề ghi chép việc một người chỉ được hồi sinh ba lần. Cái kết luận đó chỉ tổng kết dựa vào tuổi thọ cực hạn của con người là một ngàn năm mà thôi.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi có nắm chắc không?”
“Đồ nhi… đồ nhi muốn đưa đại sư huynh đi một chuyến đến Lâu Lan. Đại sư huynh từng nói lần đầu tiên huynh ấy tử vong chính là nhờ khu vực thiên nhiên nơi đó vô cùng thích hợp để hồi sinh. Đồ nhi dù không nắm chắc cũng muốn thử một lần.”
Hoa Trọng Dương khom người nói: “Vãn bối nguyện cùng đi.”
Mười hai vị đà chủ cũng lên tiếng: “Thuộc hạ thề chết đi theo Giáo chủ!”
“Sư phụ, để đồ nhi hộ tống đại sư huynh đi!”
“Đồ nhi cũng muốn đi…”
Các đệ tử đồng loạt giơ tay xin đi. Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người.
Tuy rằng U Minh Giáo đã đánh hạ được Thần Đô nhưng trong cung cấm này nguy cơ trùng trùng, chuyến đi đến Lâu Lan lại càng không dễ dàng.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão thất, ngươi sử dụng phi liễn đi tới Lương Châu tìm nhị sư huynh ngươi.”
Nếu có Ngu Thượng Nhung giúp đỡ thì chuyến đi này sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi cùng thất sư đệ đến Lương Châu. Đồ nhi từng đi khắp Đại Viêm, đi qua Tây Vực, vượt đường Lâu Lan. Nếu dùng phi liễn thì quá mức rêu rao, mục tiêu lớn dễ khiến dị tộc chú ý, vô cùng nguy hiểm.”
Lời Diệp Thiên Tâm nói cũng có lý. Có nàng đi cùng, chuyến đi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Thế nhưng Tư Vô Nhai lại nói: “Lục sư tỷ, dù tỷ là bát diệp nhưng thương thế chưa khỏi hẳn, tỷ vẫn nên ở lại thì hơn. Thần Đô cần có sư phụ toạ trấn, huống hồ gì ở Lâu Lan đệ cũng có nhiều tai mắt.”
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua Vu Chính Hải rồi nói: “Sư phụ, thời gian không đợi người, đồ nhi xin cáo lui trước.”
“Đi đi.” Lục Châu phất tay áo.
Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân phóng lên trên phi liễn. Xuyên Vân phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài vạch một đường trên bầu trời, chỉ trong giây lát đã biến mất trong làn mây.
Đám tu hành giả bên ngoài Thần Đô thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc. Thấy Thập Tuyệt Trận biến mất, lá gan bọn hắn cũng to lên, bèn kéo đến gần Thần Đô tìm tòi thực hư.
Không có quân thủ thành, không có tấm lưới bao phủ bầu trời, không có cung nỏ… Thần Đô hoàn toàn là một mảnh phế tích.
Phòng ốc sụp đổ, thi thể ngổn ngang khắp nơi, máu tươi đầy đất và ruồi nhặng vo ve. Không biết vì sao, đám tu hành giả lăng không lơ lửng đều khe khẽ thở dài.
Cuộc chiến kết thúc, Thần Đô rồi sẽ trọng sinh.
“Rốt cuộc là ai… giành được thắng lợi cuối cùng?”
Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thành. Không ai biết đáp án, cũng không ai dám tự tiện đến gần Hoàng thành, chỉ có thể bay loanh quanh trong Thần Đô.
Hoàng thành, trong Đại Chính Cung.
Lý Vân Triệu đỡ Thái hậu ngồi xuống. Ngồi đối diện bà chính là chủ nhân Ma Thiên Các, đệ nhất cửu diệp đương thời.
Trong đại diện có rất nhiều văn võ bá quan đang quỳ. Hơn mười vị trưởng lão của hai đại thư viện cũng bị trói chặt, quỳ ở dưới đất.
“Chiêu Nguyệt, con lại đây.” Thái hậu nhìn Chiêu Nguyệt đứng sau lưng Lục Châu.
Chiêu Nguyệt cúi đầu.
“Ai gia không trách con.”
Bà đương nhiên không thể trách Chiêu Nguyệt. Thuở nhỏ Chiêu Nguyệt không ở trong cung, nhưng thời điểm Thái hậu bệnh nặng nàng lại tận tình chiếu cố, nàng đã làm hết trách nhiệm của mình. Ngược lại, Chiêu Nguyệt không hận Hoàng thất đã là hiếm thấy. Thái hậu chỉ sợ nàng thiệt thòi, nào có tâm tư trách nàng?
Ánh mắt Thái hậu dời sang Lục Châu, sau khi quan sát một lúc bèn cảm khái nói:
“Đã lâu không gặp.”
Lục Châu không trả lời bà mà nói thẳng:
“Bên ngoài Đại Chính Cung có mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo, đều là bộ hạ của đồ nhi lão phu…”
“Ai gia biết rõ.”
“Lão phu không đánh giá Lưu Qua, nhưng Lưu Thương từ khi đăng cơ tới nay không màng chính sự, tiêu diệt Bạch Dân rồi vứt sạch xuống sông, lại vớt xương cốt suốt mười năm. Hoàng tử làm loạn cấu kết với dị tộc đại vu, tai hoạ cửu châu. Hoàng thất có kết cục như ngày hôm nay…”
“Đều là gieo gió gặt bão.” Thái hậu chủ động bổ sung mấy chữ, sau đó khẽ thở dài.
Bà quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan rồi nói: “Bây giờ nói việc này cũng không còn ý nghĩa… Triều đại thay đổi đó là luật trời. Chỉ cần thiên hạ cửu châu đều được an cư lạc nghiệp thì cho dù thiên hạ đổi thành họ Cơ, ai gia cũng không oán.”
Đám văn võ bá quan quỳ dưới đất hô lớn: “Thái hậu!”
Một tiếng Thái hậu thê lương động lòng người. Nếu thiên hạ này thật sự đổi họ, vậy bọn hắn đều sẽ trở thành nô tài mất nước.
Lục Châu lắc đầu.
Không giống Vu Chính Hải, Lục Châu hoàn toàn không có hứng thú với thiên hạ này.
Nếu đại đồ đệ Vu Chính Hải muốn ngồi lên hoàng vị e rằng cũng phải mất không ít công sức. Chung quy hắn không phải họ Lưu.
Năm vị hoàng tử nay chỉ còn lại tam hoàng tử Giang Ái Kiếm và ngũ hoàng tử. Văn võ bá quan muốn nâng đỡ người nào đăng cơ đều không liên quan đến Lục Châu.
Chỉ là… Vu Chính Hải cực khổ biết bao mới giành được thiên hạ, nếu Lục Châu thay đồ đệ làm chủ chuyện này chẳng phải sẽ làm lạnh lòng Vu Chính Hải?
Thế nên Lục Châu không vội vã ra quyết định mà nhìn về phía các trưởng lão hai đại thư viện và đám văn võ bá quan.
“Những người này xử lý như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Ma Thiên Các muốn xử lý thế nào thì làm thế nấy.” Thái hậu đáp không mấy quan trọng.
“Lão phu hỏi ngươi, tức là tôn trọng quyết định của ngươi.”
Câu nói này khiến các vị trưởng lão hai đại thư viện mừng rỡ như điên, liều mạng dập đầu.
Thái hậu khẽ sửng sốt… Thần Đô đã thất thủ, còn có thể làm gì? Bà quay đầu nhìn đám trưởng lão đang dập đầu ầm ầm, trong lòng tâm phiền ý loạn.
“Kéo ra ngoài xử trảm.”
Vô tình nhất chính là đế vương, là hoàng thất. Từ xưa đến nay đều vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận