Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1445

“Ba vạn năm đã qua… một vòng lặp mới lại bắt đầu.” Lục Châu nói.
“Cũng là kỳ ngộ mới. Mà hạt giống Thái Hư chính là điểm mấu chốt.” Lục Ngô phụ hoạ, “Dưới sự ràng buộc của thiên địa và tư tưởng tham lam tự tư tự lợi đáng buồn của nhân loại… hiện tượng này sẽ không chấm dứt.”
Lục Châu gật đầu.
Việc này rất dễ lý giải, kỳ thực kim liên giới cũng là như thế. Chẳng hạn như vị tu hành giả đạt tới cảnh giới bát diệp đầu tiên, vì thiên địa ràng buộc mà không cách nào tiến vào cửu diệp. Sau đó những thế giới có tu vi cao hơn như hồng liên giới bị đè ép ở cảnh giới thập diệp sẽ áp dụng kế hoạch nuôi nhốt, dẫn đến người kim liên giới càng không thể xoay mình.
Nói đến đây, Lục Châu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng hiểu được mấy thứ này?”
Lục Ngô phức tạp nhìn hắn: “Đây vốn là thứ ngươi nói cho bản hoàng… Lục chân nhân, thấy bản hoàng phối hợp với ngươi tốt không?”
“Không phải chân nhân nào cũng được bản hoàng nịnh hót đâu nha.”
Nói xong, Lục Ngô đứng thẳng người dậy, vừa định xoay người rời đi.
Chư Hồng Cộng bỗng từ xa bay tới, trên mặt mang theo ý cười.
Lục Ngô nhìn chằm chằm hắn. Đây không phải là vị Chí Tôn tương lai đã bị bản hoàng búng cho một trảo sao?
Phải xin lỗi ngay mới được, để hắn quên đi chuyên lúc nãy. Lục Ngô liền cúi thấp đầu, vừa định mở miệng…
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên bay về phía cự trảo của Lục Ngô, vỗ vỗ vào móng nó nói: “Vừa rồi ta có cấn đau ngươi không?”
Lục Ngô cạn lời.
“Không có…” Lục Ngô nhấc chân lui lại, cảnh giác nhìn Chư Hồng Cộng.
“Không có thì tốt rồi.”
Chư Hồng Cộng lại bay tới trước mặt Lục Châu, song chưởng hợp lại giơ cao quá đỉnh đầu, lăng không quỳ lạy: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Ngô câm nín.
Lục Châu đã quá quen với trò vỗ mông ngựa của hắn, không hề kinh ngạc đáp: “Nơi này không có việc của ngươi.”
Chư Hồng Cộng cười nói: “Sư phụ, mấy ngày không gặp như cách ba thu, người càng lúc càng uy phong, càng có khí khái nam nhân…”
“Nói chuyện chính.”
“Đồ nhi muốn ở lại Ma Thiên Các.”
“Vậy thì ở lại.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng nghe vậy mừng rỡ nói: “Vậy bên phía nhị sư huynh đồ nhi nên giải thích thế nào?”
Việc này còn phải hỏi?
Lục Châu nhíu mày nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, nếu vi sư không ở đây, đương nhiên phải nghe lời sư huynh ngươi.”
Buồn năm phút. Biết thế không hỏi cho rồi.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng cung kính, ủ rũ xoay người rời đi.
Lục Châu ngẩng đầu nói với Lục Ngô: “Còn một vấn đề… trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, làm sao ngươi biết tin tức về Đoan Mộc Sinh?”
Lục Ngô ngạo nghễ đáp:
“Nhân loại xấu xa không xứng hợp tác với bản hoàng. Hắn tốn ba năm mới tìm được bản hoàng, mở ra đại trận còn sót lại từ thời thượng cổ… Bản hoàng nhờ vậy đánh hơi được khí tức của thiếu chủ, nên tương kế tựu kế.”
Nó dừng lại một lát rồi nói, “Kỳ quái, bản hoàng lại không cảm giác được khí tức Thái Hư trên người thiếu chủ.”
Lục Châu nói: “Là một loại ẩn tàng khí tức mà thôi…”
Việc này cũng cho Lục Châu một lời cảnh cáo. Lực lượng suy bại làm bại lộ khí tức hạt giống Thái Hư trên người Đoan Mộc Sinh, chứng tỏ thủ đoạn ẩn tàng của bọn hắn chưa đủ cao minh.
Thú hoàng Lục Ngô nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng lại tinh ranh đến mức thiết kế được Hắc Hoàng, có thể nói là ngoài dự kiến.
Việc này không trách được Hắc Hoàng ngu xuẩn, mà là tư duy của người và hung thú khác biệt. Nhân loại so đo được mất, cân nhắc lợi ích, lo trước lo sau, nhất là vua của một nước như Hắc Hoàng. Nhưng Lục Ngô thì không như thế, trong mắt của nó chỉ quan tâm đến một thứ là Đoan Mộc Sinh. Về việc hung thú hay nhân loại chết đi vô số thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
“Tới lượt bản hoàng.”
Lục Ngô hồ nghi nhìn Lục Châu, cảm nhận sinh mệnh khí tức nồng đậm trên người hắn, “Lục chân nhân làm sao sống qua ba mươi ngàn năm tuế nguyệt?”
Lục Châu lười giải thích với nó.
Sau khi vượt qua hai Mệnh Quan, khai một Mệnh Cách sẽ tăng thêm 3.000 năm thọ mệnh, như vậy vượt qua ba Mệnh Quan sẽ có 29.600 năm tuổi thọ.
Đương nhiên đây chỉ là con số ước lượng, luôn có người sống lâu hơn hoặc ngắn hơn một chút, nhưng sẽ không xê xích quá lớn. Bây giờ đã hơn ba vạn năm trôi qua, chân nhân năm đó hoặc là đã đột phá, hoặc là đã chết rồi, hoặc là đã bị người trong Thái Hư bắt đi.
“Quả nhiên ngươi đã tấn thăng…” Lục Ngô gật đầu nói.
“Nhưng mà trong bí ẩn chi địa, lực lượng của ngươi… có vẻ yếu.”
Lục Ngô hồi tưởng lại lúc đánh nhau với Lục Châu. Đây không phải là lực lượng nên có của một vị chân nhân. Chỉ có lúc đánh giết liệp đội U Linh là tàm tạm.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đạo là lực lượng gì?”
Lục Ngô thấy phiền thiệt đó, lười phải phối hợp diễn trò quá. “Ngươi biết rõ hơn ta.”
Kỳ thực Lục Châu còn phiền hơn cả Lục Ngô. Ta biết cái “bíp”! Nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
Lục Châu cũng rất nghi hoặc. Cho dù hiện tượng đứt gãy thật sự tồn tại thì những bậc tiên hiền kia ít nhất cũng nên để lại chút bí tịch hoặc các loại tâm đắc tu hành để trợ giúp đời sau chứ? Nhưng sự thật chính là ngoài phương pháp tu hành cấp thấp ra và bí tịch giới thiệu các loại hung thú thì người đời sau chả biết cái gì.
Lục Châu không có ý định tiếp tục hỏi Lục Ngô.
Hung thú chung quy vẫn là hung thú, quá khó câu thông. Nếu có một vị chân nhân nguyện cùng lão phu soi đèn trò chuyện suốt đêm thì tốt biết bao.
Chân nhân?
Lục Châu lại nhớ tới Lục Thiên Sơn. Lục gia hẳn là sẽ lưu lại một chút vết tích chứ nhỉ?
Nghĩ tới đây, Lục Châu quyết định về Lục gia một chuyến.
“Lục chân nhân, những hạt giống Thái Hư khác ngươi giấu ở đâu thế?” Lục Ngô nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi.
“Biết rõ còn cố hỏi?” Lục Châu cố ý nhại lại lời nó.
“Cho bản hoàng xem một chút được không?”
“Trước mắt còn chưa đủ sao? Lục Ngô, nếu ngươi cảm thấy lão phu lừa ngươi thì có thể rời đi. Lão phu phá lệ cho phép ngươi thoát ly Ma Thiên Các.”
Chơi lớn rồi. Lục Ngô vội vàng lắc đầu:
“Bản hoàng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nào có ý lật lọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận