Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1475

Đám người không để ý đến Chư Hồng Cộng nữa.
Tần Nại Hà tiếp tục nói: “Thứ này… tiền bối là chân nhân, trong tay có Huyền Vi Thạch cũng là bình thường. Đây là vật liệu thăng cấp vật phẩm lên Hằng cấp, Huyền Mệnh Thảo là thánh thảo chữa trị Mệnh Cách, hai thứ này chỉ có trong bí ẩn chi địa. Khu vực biên giới đã bị nhân loại vơ vét sạch, hiện tại chỉ có khu vực trung tâm mới có. Nói khó như lên trời cũng không quá đáng. Tiền bối… ngài đổi điều kiện khác đi.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Lão phu đương nhiên biết thu hoạch thứ này rất khó. Lão phu cũng không muốn làm khó ngươi, điều kiện thứ hai chính là...”
Lục Châu dừng lại một chút, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, vuốt râu nói: “Nếu ngươi đã không còn đường để đi, vậy lão phu cho ngươi một con đường sống.”
Đám đồ đệ hai mắt toả sáng, sư phụ cao minh!
Tần Nại Hà sững sờ tại chỗ, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc, không biết đang nghĩ cái gì.
Trầm mặc hồi lâu, Tần Nại Hà mới khom người nói: “Con người của ta hận nhất là kẻ bất trung bất nghĩa… Mong lão tiền bối thứ lỗi, ta xin chọn điều kiện thứ nhất.”
Vu Chính Hải lên tiếng: “Đừng cứng nhắc như vậy, gia sư tự mình mời chào là cơ hội lớn lao đối với ngươi.”
Lục Châu đưa tay ngắt lời Vu Chính Hải. “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Tần Nại Hà đáp: “Ta đã nghĩ rõ ràng, đây là vấn đề nguyên tắc, sẽ không thoả hiệp. Ngoài ra nếu có thể, ta muốn mang thi thể thiếu chủ rời đi, mong tiền bối đáp ứng.”
“Ngươi có biết, không ai dám cò kè mặc cả với lão phu?”
Tần Nại Hà chắp tay khom người thật sâu: “Mong tiền bối đáp ứng. Ta nhất định sẽ dâng Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch lên cho tiền bối!”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn hắn. Trầm mặc một lúc, Lục Châu mới khẽ phất tay.
Tần Nại Hà thấy Lục Châu đồng ý cho mình rời đi, trong lòng không khỏi thở phào một hơi, sau đó chắp tay thi lễ với đám người rồi mang theo thi thể Tần Mạch Thương bay về phía chân trời, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, người này không biết cân nhắc, cho hắn cơ hội cũng không biết quý trọng, vì sao phải thả hắn đi?”
Lục Châu không nói gì. Không thể nói vi sư đã hết sạch lực lượng Thiên Tướng nha.
Trầm mặc là câu trả lời tốt nhất.
Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu hắn đồng ý ngay lập tức, ta mới khinh thường hắn.”
“Đệ hiểu rồi, chiêu này của sư phụ gọi là ‘muốn bắt thì phải thả’. Hắn bây giờ đã không còn đường để về, càng đừng nói tới việc tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo. Tần chân nhân có khi còn tức giận phế luôn hắn. Hắn chỉ có thể gia nhập Ma Thiên Các mà thôi. Sư phụ thật là anh minh, một chiêu này nếu là đệ chắc phải suy nghĩ ba năm mới hiểu!” Chư Hồng Cộng lập tức nhân cơ hội vỗ mông ngựa bộp bộp.
Đám người cạn lời.
Phần trước còn hợp lý, phần sau thì thái quá rồi.
“Nhưng mà thi thể đó…” Vu Chính Hải sờ sờ Bích Ngọc Đao, trong lòng không thoải mái như thể bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tư Vô Nhai cười nói: “Đại sư huynh lo lắng dư thừa. Thân phận Tần Mạch Thương tôn quý, việc thi triển vu thuật điều khiển thi thể là hành vi khinh nhờn người chết vô cùng, ta tin tưởng Tần chân nhân sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Mà cho dù có như thế đi nữa… Ma Thiên Các cũng không sợ vu thuật.”
Vu Chính Hải lập tức thở phào, vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai nói: “Vẫn là hiền đệ hiểu được lòng ta.”
Tư Vô Nhai cố nhẫn nhịn cơn đau trên bả vai, tiếp tục nói: “Hơn nữa đệ cược là Tần Nại Hà sẽ không trở về Tần gia. Chuyện lớn như vậy, hắn mà trở về chắc chắn sẽ bị phạt. Bây giờ hắn… thật sự là không còn đường để đi.”
Đám người gật đầu, xoay người nhìn xuống đống tro tàn dưới mặt đất, không khỏi thở dài.
Đúng như Tư Vô Nhai dự liệu.
Tần Nại Hà bay tới một toà sơn phong, dừng lại trước một cây cổ thụ cực lớn. Thân cổ thụ có đường kính hơn mười mét, cành lá um tùm vươn đến mây xanh.
Ai mà ngờ được, phù văn thông đạo của thanh liên giới lại nằm ở đây.
Hắn đặt thi thể vào phù văn thông đạo, chỉnh lại y phục cho Tần Mạch Thương rồi đứng lên, thở dài nói:
“Theo lý mà nói, ta cũng xem như một nửa là huynh trưởng, một nửa là lão sư của ngươi. Dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Nếu ta chịu nghiêm khắc hơn với ngươi thì những chuyện này có lẽ đã không phát sinh.”
Hắn lại thở dài, chạm nhẹ vào thân cây. Phù văn thông đạo sáng lên, Tần Mạch Thương biến mất.
Tần Nại Hà đứng nhìn thông đạo rỗng tuếch, sau đó quay đầu bay về một hướng khác.
Trong Dưỡng Sinh điện.
Tư Vô Nhai báo cáo lại tình hình ba tháng qua, bao gồm hiện tượng mất cân bằng xuất hiện và việc năm người Tôn Mộc rời đi.
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai: “Ngươi nói năm huynh đệ Tôn Mộc đã rời đi?”
Tư Vô Nhai gật đầu: “Có lẽ bọn hắn không quen phong cách sinh hoạt an nhàn ở đây, thích hợp với lối sống trong bí ẩn chi địa hơn.”
“Thất sư đệ, không cần nói tốt cho bọn hắn. Bọn hắn rõ ràng là xem chúng ta chỉ là miếu nhỏ, không lưu nổi năm toà đại phật bọn hắn.” Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
“Ta nghe Hạ Trường Thu nói, năm huynh đệ này có vẻ ghét bỏ thực lực chúng ta. Trong lời nói của bọn hắn mang vẻ không hài lòng, nhưng không nói thẳng ra.”
Vu Chính Hải tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Đi thì đi thôi… Lúc trước ta thống lĩnh U Minh Giáo, mỗi ngày đều có huynh đệ đến và đi. Hơn mười vạn giáo chúng, nếu không có vài người có tư tưởng khác biệt mới là kỳ lạ đó.”
“Đại sư huynh nói có lý.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Lục Châu vuốt râu nói: “Kệ bọn hắn đi thôi… Nhưng mà Ma Thiên Các không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Vâng.” Đám người khom người đáp.
Trời chạng vạng tối, Lục Châu bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Đến chiều hôm sau, lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục toàn bộ, thời gian lĩnh hội rút ngắn hơn trước khá nhiều.
“Một chưởng dùng toàn bộ Thái Huyền chi lực cũng chỉ có thể khiến Tần Nại Hà bị thương nhẹ. Hiện tại lực lượng Thiên Tướng có thể đánh giết quỷ bộc mười bốn, mười lăm Mệnh Cách. Cho dù là mười sáu Mệnh Cách như Tần Nại Hà cũng có thể ứng phó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận