Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1546

“Có lầm hay không?!”
Minh Thế Nhân đánh ra chưởng ấn, chưởng ấn rơi xuống đất sinh trưởng thành thụ mộc. Thanh mộc cấp tốc xuất hiện, bao bọc lấy Minh Thế Nhân.
“Vô dụng thôi.” Thiên Ngô xua tan thanh mộc, vồ lấy Minh Thế Nhân như diều hâu bắt gà con, đem về bên cạnh hồ nước.
“Thiên Ngô, ngươi thủ ở chỗ này chính là vì muốn lấy được hạt giống Thái Hư?” Thác Bạt Tư Thành hỏi.
Thiên Ngô không thèm để ý đến hắn.
Thác Bạt Tư Thành hừ lạnh một tiếng, tung người bay lên không trung, Tinh Bàn trong tay nở rộ, chỉ trong giây lát đã rộng đến ngàn mét, bao trùm cả bầu trời.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên. Ba mươi sáu hình tam giác bên trong đều chĩa vào cùng một tâm, quang mang trong khu vực Mệnh Cách lần lượt loé sáng.
Hắn cố ý lộ ra thực lực bản thân.
“Hai mươi Mệnh Cách?!”
Thấy cảnh này, Phạm Trọng nhướng mày, nhanh chóng phất tay lệnh cho đám tu hành giả dưới trướng quay trở lại bên cạnh mình.
Lục Châu cũng kinh ngạc không kém, đồng thời cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi hắn lỗ mãng dùng Thẻ Hàng Cách thì đã bị thiệt thòi lớn.
Thác Bạt Tư Thành có hai mươi Mệnh Cách, dù dùng Thẻ Hàng Cách cũng sẽ còn mười chín Mệnh Cách.
“Hôm nay, ta là chúa tể ở đây!”
Ông !
Toàn bộ lực lượng Mệnh Cách đồng loạt tấn công về phía Thiên Ngô.
Nước hồ dâng lên che khuất bầu trời, hắn vụ dày đặc. Tám cái đầu của Thiên Ngô thò ra khỏi hắc vụ, phun ra mấy ngụm trọc khí.
Oanh!
Lục Châu lại gọi ra Vị Danh Thuẫn để ngăn trở sóng xung kích.
Lục Ngô vẫn vững như bàn thạch, che chắn trước mặt đám người Ma Thiên Các.
“Không cần rời đi, bản hoàng bảo đảm các ngươi sẽ không chết!” Lục Ngô nghiêm túc nói rồi quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. “Thiếu chủ.”
“Sao thế?”
“Chú ý ẩn tàng khí tức… cả các ngươi nữa.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn làm theo. Hắn biết loại trường hợp này, bọn hắn không hề có chút lực lượng ứng phó nào.
Các đồ đệ khác cũng cẩn thận vô cùng.
Đám người Triệu Dục và Khổng Văn thì mộng bức không thôi. Tự dưng lúc này che giấu khí tức làm gì? Hoàn toàn không có ý nghĩa nha?
Thác Bạt Tư Thành lao xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một loan đao màu đen. Phanh phanh phanh…
Chỉ có bốn lần tấn công, thanh âm lăng lệ thanh thuý tựa như không gian đã bị chém xuyên.
Lục Châu có thể cảm giác được hắn đang phát tán Đạo lực lượng.
Thác Bạt Tư Thành ngưng lại giữa không trung, cười nói: “Phạm Trọng, ngươi còn chờ cái gì?”
“Thác Bạc huynh, ngươi đã là hai mươi Mệnh Cách thì còn gọi ta đến đây làm chi?” Phạm Trọng nhíu mày hỏi.
“Hoặc là địch, hoặc là bạn, ngươi tự chọn!” Thác Bạt Tư Thành nói thẳng.
Sắc mặt Phạm Trọng vô cùng khó coi.
Kỳ thực quan hệ giữa bọn hắn không quá tốt. Mấy năm gần đây còn không ngừng đấu đá nhau trong bóng tối, chỉ là ngoài mặt vẫn ra vẻ nể nang.
Cùng là mười tám Mệnh Cách, Phạm Trọng không cần phải nhìn sắc mặt Thác Bạt Tư Thành để làm việc. Thế nhưng mà… hai mươi Mệnh Cách thì lại làm khó hắn rồi.
Diệp Chính từng làm thuyết khách, muốn thuyết phục Phạm Trọng để ba người liên hợp, đoạt lấy tài nguyên quanh Thiên Khải Chi Trụ trong bí ẩn chi địa, báo thù cho Diệp Chính.
Lục Châu mở miệng nói: “Phạm Trọng, nếu ngươi dám động, người lão phu lấy mạng đầu tiên chính là ngươi.”
Lúc này không thể để bọn hắn kết minh.
Thẻ đạo cụ của Lục Châu chỉ có thể đánh giết một chân nhân, mà Thác Bạt Tư Thành đã quyết tâm cùng hắn là địch.
Lập trường của Phạm Trọng không kiên định, có thể để Lục Ngô kiềm chế hắn.
Cuối cùng chỉ còn lại một tên Diệp Chính nấp trong bóng tối, cho nên có thể giết ai thì phải giết hết.
Lục Ngô xoay người nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi. Tốt nhất ngươi nên cút xa một chút.”
“Ha ha ha ha…”
Tầng phòng ngự của Thiên Ngô nứt ra, ả lại hoá thành bộ dạng của nữ tử, tay vẫn tóm chặt Minh Thế Nhân, trên trán tràn ngập phẫn nộ và bi thương, miệng phát ra tiếng cười trầm thấp vừa như khóc vừa như cười.
“Hung thú… quả nhiên có thể hoá hình người.”
“Việc này cũng khó giải thích, thời kỳ thượng cổ có rất nhiều cường giả vừa là người vừa là thú.” Triệu Dục nói.
Thiên Ngô há miệng, một viên hắc sắc cầu bay ra, trôi vào lòng bàn tay ả.
Hắc sắc cầu toả ra quang mang quỷ dị và hàn ý kinh người, phản chiếu bóng dáng của tất cả mọi người, trông còn đẹp hơn dạ minh châu, chói mắt hơn cả nhật nguyệt.
“Thiên Hồn Châu?!” Thác Bạt Tư Thành như ngừng thở.
“Thiên Hồn Châu?”
“Thời kỳ thượng cổ, việc tu hành không có tinh tế và chia thành nhiều Hệ thống rõ ràng như bây giờ. Có một số người sau khi đạt tới số lượng Mệnh Cách nhất định, vì để bảo hộ Mệnh Cách, sẽ đem tất cả Mệnh Cách dung hợp lại thành một thể, tạo thành Thiên Hồn Châu. Thứ này tương tự với Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú, nếu có được nó, tu hành giả có thể trực tiếp đạt được đại Mệnh Cách, thông qua thiên Mệnh Quan!” Triệu Dục nói.
“Thật sao?” Đám người Khổng Văn đều chưa từng nghe nói tới chí bảo này.
“Ngươi nhìn phản ứng của Thác Bạt chân nhân và Phạm chân nhân sẽ hiểu rõ.”
Thác Bạt Tư Thành cười ha hả nói: “Không ngờ lại là Thiên Hồn Châu… Còn có hạt giống Thái Hư! Chuyến này đến đây đúng là đáng giá. Tất cả mọi người nghe lệnh!”
“Có đệ tử!” Mấy chục tên đệ tử nghiêm chỉnh tụ lại.
“Bày trận, một tên cũng không bỏ sót!”
“Đệ tử lĩnh mệnh!”
Tiếu dung trên mặt Thác Bạt Tư Thành từ từ biến mất, khoé mắt liếc nhìn Phạm Trọng nói: “Ngươi còn chưa nghĩ xong?”
Phạm Trọng do dự nhìn về phía Lục Ngô đang nhìn mình chằm chằm.
Đúng lúc này, Thiên Hồn Châu trong tay Thiên Ngô bay lên. “Ai cho ngươi lá gan?!”
Vù!
Tất cả mọi thứ trong không gian đều ngưng lại.
Lực lượng trong Thiên Hồn Châu đã đông cứng hết thảy, là chân chính dừng lại. Đó cũng là Đạo lực lượng… là lực lượng của quy tắc.
Chân nhân có thể lợi dụng nhiều quy tắc, trong đó đại quy tắc có quy tắc không gian, quy tắc thời gian… Chân nhân có thể trì hoãn thời gian, gia tốc thời gian, duy chỉ không thể nghịch chuyển thời gian. Mà cực hạn chính là làm cho thời gian dừng lại.
Có thể làm được như vậy, chỉ có thánh nhân.
Nói cách khác, lực lượng trong tay Thiên Ngô đã có thể so với thánh nhân.
Lục Châu cảm giác được rõ ràng biến hoá của thời gian, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư, hoá giải tác dụng của Đạo lực lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận