Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1548

Thiên Ngô rơi xuống cách Minh Thế Nhân không xa khiến hắn choáng váng.
Nhìn nữ tử toàn thân đầy máu nằm yên dưới đất không nhúc nhích, Minh Thế Nhân lùi về sau mấy bước.
Hắn nhìn thấy Thiên Ngô vươn tay về phía mình, miệng lẩm bẩm nói: “Hạt giống Thái Hư…”
Trong mắt Thiên Ngô phản chiếu bóng dáng Minh Thế Nhân, sau đó ngoẹo đầu, máu tươi chảy tràn trên mặt đất.
Cho dù là Thác Bạt Tư Thành đã sống ngàn năm tuế nguyệt, nhìn Thiên Ngô nằm trong bãi máu cũng tim đập rộn ràng, hưng phấn đến mức máu huyết sôi trào.
Hắn đánh giết Thiên Ngô.
Đạt được Thiên Hồn Châu.
Trong mắt Thác Bạt Tư Thành toả ra huyết quang: “Ta nói rồi, hôm nay ta mới là nhân vật chính.”
Hắn vung tay, đám đệ tử cấp tốc bao vây Lục Châu nhưng không dám tấn công.
Thác Bạt Tư Thành cầm Thiên Hồn Châu trong tay, đánh ra một đạo quang ấn cường đại.
Mục tiêu không phải Lục Châu mà là kẻ luôn giữ thế trung lập là Phạm Trọng.
Phạm Trọng bất ngờ, hai tay vung lên, thanh quang hội tụ.
Ầm!
Thân là chân nhân, Phạm Trọng cũng cùng đám đệ tử bị đánh bay ngược ra ngoài, đám người va vào nhau đồng thời thổ huyết.
“Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không quý trọng.”
Chính Thác Bạt Tư Thành đã kiếm lời lớn, lại không cho người khác cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
Cho nên hắn lựa chọn ra tay với Phạm Trọng.
“Ngươi!” Phạm Trọng vung tay, máu tươi bên khoé miệng biến mất, “Ta biết ngay ngươi là kẻ tâm địa xấu xa. Diệp Chính đâu?”
“Diệp Chính sẽ đến sau, để ta giải quyết ngươi xong rồi nói.”
Thác Bạt Tư Thành có Thiên Hồn Châu trong tay, lòng tin tăng vọt.
Phạm Trọng tức giận nắm chặt tay, một đạo quang mang màu xanh ngọc bao phủ đám người, phóng lên tận trời.
Thác Bạt Tư Thành quát lớn: “Muốn trốn?!”
Hắc quang trong Thiên Hồn Châu cấp tốc bạo phát đánh tới. Phạm Trọng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không tránh không né, miễn cưỡng ngạnh kháng chiêu này.
Quang hoa tiêu tán.
Đám người Phạm Trọng đã biến mất ngay tại chỗ.
“Ngọc phù truyền tống tập thể? Hừ, về sau ta lại tìm ngươi tính sổ.”
Ngọc phù chỉ có thể truyền tống về căn cứ, không thể quay lại chỗ này. Đám nhân tố không xác định rốt cuộc biến mất, điều này cũng vừa ý Thác Bạt Tư Thành.
Hắn xoay người lại, đối mặt với Lục Châu.
“Bây giờ chỉ còn lại ngươi.”
Hư ảnh loé lên, thời gian tựa như biến nhanh, lực lượng trong Thiên Hồn Châu nở rộ.
“Ngươi quên mất bản hoàng!”
Lục Ngô đạp đất bay lên nhào về phía Thác Bạt Tư Thành, đại địa rung động.
Tất cả tu hành giả lúc này mới nhớ tới, còn có một thú hoàng Lục Ngô có năng lực tương đương chân nhân!
Thác Bạt Tư Thành đổi hướng, lực lượng trong Thiên Hồn Châu bắn về phía Lục Ngô.
Hàn ý mãnh liệt va chạm với lực lượng Thiên Hồn Châu. Oanh!
Khí lãng càn quét bốn phía.
Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng lui về phía sau, quát lên:
“Trấn Thọ Thung!”
Cách đó mấy chục dặm, trong khu vực cổ thụ um tùm, Trấn Thọ Thung phá đất bay lên, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện vọt về phía Lục Châu.
Trấn Nam Hầu rốt cuộc được phóng thích, hình như đã cảm giác được điều gì, vô số nhánh cây đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, rễ cổ thụ rốt cuộc được đẩy lên.
“A !”
Lực lượng của đám nhánh cây đột nhiên bạo tăng, đẩy mạnh gốc cây Trấn Nam Hầu bay vèo về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Mà lúc này, lực lượng va chạm giữa Lục Ngô và Thiên Hồn Châu vẫn đang phát tiết.
Đám người Ma Thiên Các đứng cách khá xa nên ít bị ảnh hưởng.
Minh Thế Nhân thì đứng quá gần, nhưng điều kỳ quái là lực lượng kia rơi vào người hắn chỉ tạo thành gợn sóng nhàn nhạt, không gây ra thương tích gì. Chỉ có hàn ý của Lục Ngô là khiến hắn rùng mình một cái.
Đám đệ tử Thác Bạt Tư Thành thì không may mắn như vậy.
Liên tiếp 25 tiếng thông báo của hệ thống. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.].
Một chiêu băng phong của Lục Ngô chỉ trong giây lát đã lấy đi một Mệnh Cách của 25 người!
Vù!
Trấn Thọ Thung rốt cuộc bay vào tay Lục Châu.
Lục Châu dùng toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bao bọc lấy Trấn Thọ Thung, lúc này nó đã to như Thiên Khải Chi Trụ, rơi thẳng vào vị trí trung tâm giữa Thác Bạt Tư Thành và Lục Ngô.
Ầm!
Lực lượng tiêu tán tạo thành đợt sóng xung kích cuối cùng.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn.
“Bách Kiếp Động Minh!”
Pháp thân xuất hiện bên người, ép khô toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Thuẫn.
Vị Danh Thuẫn lóng lánh kim quang ngăn trở sóng xung kích, dù vậy sóng xung kích vẫn đẩy Lục Châu bay lùi về sau liên tục.
Sau khi lực lượng va chạm kết thúc, Thác Bạt Tư Thành đành vung chưởng giải cứu đám đệ tử đang bị băng phong, nếu không bọn hắn sẽ không chỉ mất đi một Mệnh Cách.
Lục Châu gần như không dừng lại, thu hồi Bách Kiếp Động Minh và Trấn Thọ Thung.
Một chiêu này không tệ, ít nhất có thể cứu được Lục Ngô.
“Bạch Trạch.”
Toàn thân Bạch Trạch mang theo khí tức điềm lành, từ một khoảng rừng cách đó không xa đạp mây chạy tới.
Thác Bạt Tư Thành không khỏi nhíu mày. “Bạch Trạch?”
Khí tức điềm lành như mưa tưới xuống người Lục Châu, cấp tốc khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho hắn.
Sau đó Bạch Trạch xoay người, phun ra một đoàn bạch quang vào người Lục Ngô. Lục Ngô khổng lồ là thế nhưng vẫn được bạch quang bao phủ toàn thân.
Sau khi bạch quang biến mất, vết thương trên người Lục Ngô do Thiên Hồn Châu tạo ra lành lặn hoàn toàn.
Bạch Trạch kêu lên một tiếng. Lục Ngô cúi đầu, trầm thấp nói: “Đa tạ.”
Bạch Trạch xoay người đạp mây rời đi.
Cho dù giọng Lục Ngô rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt và răng nanh của nó đã nói rõ, nó đang phẫn nộ, nó cúi thấp đầu tạo thành tư thế chuẩn bị tấn công.
“Lục Ngô, đừng lỗ mãng.” Vừa rồi Lục Châu đã sử dụng hết vốn liếng để cứu nó.
Lục Ngô nói: “Hãy tin tưởng ta.”
Thấy nó cố chấp như thế, Lục Châu không nói gì thêm, cấp tốc hợp thành một tấm thẻ Lôi Cương cường hoá, không buồn tính toán xem điểm công đức có lời lỗ hay không.
Hai mắt Thác Bạt Tư Thành như bốc hoả, mang theo Thiên Hồn Châu phóng tới.
Lục Ngô cũng nhảy vọt lên, chín cái đuôi xoè ra, đôi mắt nó sáng như nhật nguyệt.
“Hả?”
Lực lượng trong Thiên Hồn Châu dùng hết rồi?
Thác Bạt Tư Thành nhướng mày, gọi ra Tinh Bàn hai mươi Mệnh Cách!
Lúc này hàn ý của Lục Ngô cũng đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận