Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 858

Ngu Thượng Nhung liếc nhìn chiếc túi không nói gì.
Vu Chính Hải lại nói tiếp: “Sư phụ còn ban thưởng cho ta vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, nếu ta đột phá cửu diệp thì nhất định có thể mang đệ trở về Đại Viêm an toàn.”
Hai câu này của Vu Chính Hải rõ ràng là có ý khoe khoang.
Thấy Ngu Thượng Nhung không nói chuyện, Vu Chính Hải bắt đầu cảm thấy mình đùa hơi quá, dù sao nhị sư đệ tuổi thọ ngắn ngủi, nay lại trảm kim liên, hắn chịu khổ cũng không ít hơn mình. Sư phụ thiên vị mình hẳn là trong lòng nhị sư đệ cũng không mấy dễ chịu.
“Nếu đệ muốn, ta tặng Xích Diêu Chi Tâm cho đệ.” Vu Chính Hải hào sảng nói.
“Không cần.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói. “Nếu không có vật này thì làm sao đại sư huynh đột phá cửu diệp? Ta không cần mượn nhờ ngoại lực cũng có thể đạt tới cửu diệp.”
Hàm ý là, sư phụ cho huynh tức là chê huynh yếu!
Vu Chính Hải câm nín.
Khi hai người đang trò chuyện, Vu Vu bỗng nhảy ra khỏi lương đình, chỉ tay về phía chân trời: “Đại ca ca, mau nhìn kìa…”
Từ đằng xa có một người đang cưỡi bạch hạc lướt tới. Kỷ Phong Hành vừa thấy mặt người này đã kinh hãi hô lên: “Đại ca đi mau, đó là Chúc Huyền của Cửu Trọng Điện!”
Vu Chính Hải đạp không bước ra khỏi lương đình. “Tên Chúc Huyền này là ai?”
Kỷ Phong Hành gấp gáp bay tới kéo hai người. “Không kịp giải thích… đi mau!”
Nhưng bạch hạc đã bay vọt tới trước lương đình với tốc độ như gió. Ngồi trên lưng bạch hạc là một lão nhân tuổi trạc bảy mươi, hai mắt có thần, trong tay cầm một hộp gấm vuông màu đen.
“Hạ Trường Thu đâu?”
Trên Thiên Liễu Quan, Hạ Trường Thu đã thấy bạch hạc bay tới, bèn dẫn theo Điền Bất Kỵ và hơn ngàn đệ tử ngự không tiếp đón.
“Thì ra là Chúc huynh, không biết Chúc huynh đại giá quang lâm đến đây là có việc gì?” Hạ Trường Thu hoàn toàn không ngờ được cao thủ Cửu Trọng Điện lại đến Phi Tinh Trai.
Chúc Huyền nói: “Khổng Lục bị người ta ám toán, nghe nói Thiên Liễu Quan có một đao khách mới đến, kẻ này chính là hung thủ khiến Khổng Lục bị thương.”
Nghe vậy Hạ Trường Thu lập tức nhíu mày. Điền Bất Kỵ thấp giọng nói bên tai hắn: “Có nội gián.”
Mí mắt Hạ Trường Thu khẽ giật. Thiên Liễu Quan đã sắp tàn lụi mà có người còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế?
Vu Chính Hải bay lên cao đối diện đám người. “Ngươi đang tìm ta?”
“Ngươi chính là tên đao khách kia?” Ánh mắt Chúc Huyền lập tức nhìn về phía Vu Chính Hải và thanh vũ khí Bích Ngọc Đao bên hông hắn.
Kỷ Phong Hành không nói một lời lao tới kéo Vu Chính Hải phi hành về hướng đông: “Đi mau!”
“Đã muộn.” Chúc Huyền vung tay, hộp gấm màu đen đột nhiên nở rộ hồng sắc quang mang như một đoá liên hoa đỏ rực chói mắt.
“Chí bảo hoang cấp đỉnh phong của Cửu Trọng Điện, Tứ Phương Cơ!” Hạ Trường Thu cả kinh.
Tứ Phương Cơ có cái tên này là bởi vì nó có dạng hình khối vuông vức, đồng thời khi thi triển sẽ tạo thành lồng giam thiên địa bao phủ bốn phương tám hướng khiến đối thủ không còn chỗ trốn, là loại vũ khí chuyên dùng để trói buộc.
Cho dù chính bản thân Chúc Huyền cũng không hoàn toàn điều khiển được nó. Đây là chí bảo trấn phái của Cửu Trọng Điện, một kiện vũ khí hoang cấp duy nhất.
Tứ Phương Cơ bay ra với khí thế thái sơn áp đỉnh lao về phía Vu Chính Hải. Vu Chính Hải khẽ quát một tiếng, đẩy ra một chưởng mang Kỷ Phong Hành rời xa, hắn chỉ là Phạn Hải cảnh bát mạch, không nên tham dự vào chiến đấu giữa Nguyên Thần cảnh.
Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay, Vu Chính Hải tung người bay lên đánh ra mấy chục đạo đao cương chỉnh tề như rồng phượng công kích Tứ Phương Cơ.
Chúc Huyền trừng mắt, cau mày nói: “Quả nhiên là kim sắc cương khí.”
Ngu Thượng Nhung thấy cảnh này bèn ngẩng đầu, trường kiếm sau lưng ông ông rung động chứng tỏ hắn muốn động thủ.
Kỷ Phong Hành thấy không khuyên nổi Vu Chính Hải đành hạ xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung, thấp giọng khuyên nhủ: “Đi mau đi… chúng ta không thể trêu chọc Cửu Trọng Điện nổi đâu…”
“Vì sao?”
“Cửu Trọng Điện là đại tông môn không hề thua kém Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, từ trước tới nay không màng thế sự. Thế nhưng một trăm năm trước Cửu Trọng Điện đột nhiên có hứng thú với thế giới khác, bèn phái người tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động, không ngờ Thiên Vũ Viện lại chặn lối ra vào Hắc Thuỷ Huyền Động và không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Hai bên dần phát sinh mâu thuẫn, cho tới nay bọn họ vẫn xem nhau như kẻ địch.” Kỷ Phong Hành nói.
Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, vung đao chém xuống. Hoang cấp Bích Ngọc Đao đối chiến với hoang cấp Tứ Phương Cơ.
Kim cương va chạm hồng cương, các đệ tử Thiên Liễu Quan vội vàng bay ngược ra sau tránh né dư uy.
Ngu Thượng Nhung nhìn Chúc Huyền, thấy sắc mặt hắn thong dong thao túng Tứ Phương Cơ, xem ra tu vi và thực lực kẻ này không đơn giản, không hề thua kém Lương Tự Đạo của Phi Tinh Trai.
“Nói như vậy thì Thiên Liễu Quan đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ rồi?” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh hỏi.
Kỷ Phong Hành đau khổ đáp: “Ta biết các vị tu vi rất cao thâm… nhưng Cửu Trọng Điện không giống Phi Tinh Trai!”
“Không giống chỗ nào?”
“Từ trước đến nay Cửu Trọng Điện chỉ thích làm việc trong bóng tối, những tông môn đối địch với bọn hắn đều không có kết quả tốt. Cửu Trọng Điện cực kỳ am hiểu ám sát, năm mươi năm trước đã từng đánh trọng thương một vị cao thủ cửu diệp sơ kỳ của Phi Tinh Trai. Hơn nữa, Pháp Không hoà thượng của Huyết Dương Tự, một trong những đại cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả đương thời, khi gặp Cửu Trọng Điện còn phải nhượng bộ ba phần.” Kỷ Phong Hành nói.
Thấy Kỷ Phong Hành kích động, Ngu Thượng Nhung bèn vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Đừng quá khẩn trương. Tu hành giả trong thế gian này nào có ai thuận buồm xuôi gió. Không gặp phải trắc trở làm sao trở nên mạnh hơn được?”
Quán chủ Hạ Trường Thu thấy Vu Chính Hải và Chúc Huyền đánh càng lúc càng hăng bèn lệnh cho đám đệ tử lui lại tránh né dư uy.
Chúc Huyền cau mày nhìn thân ảnh không ngừng nhoáng lên của Vu Chính Hải, Bích Ngọc Đao thỉnh thoảng lại bắn ra đao cương áp chế Tứ Phương Cơ.
“Chẳng trách Khổng Lục bị đánh bại, ngươi cũng không phải là bát diệp thông thường…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận