Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1004

Ba người Xích Nhật Môn bay lùi về sau, lăng không quan sát, im lặng chờ cao thủ các phương đến.
Ngụy Tuấn Tử nhìn cao thủ từ bốn phương tám hướng đổ về, không khỏi kinh ngạc nói: “Họ Lục kia đúng là lão hồ ly, một chiêu này ta bội phục, hoàn toàn bội phục!”
Lục Châu nhíu mày, giả vờ hỏi: “Là cạm bẫy?”
“A, ta đã tận mắt nhìn thấy ba đại cao thủ Vân Sơn chiến đấu với Ngung thú, tình huống lúc đó rõ ràng là có thể giết chết Ngung thú. Thế nên ta đoán rằng chuyện này chỉ có một khả năng, Vân Sơn muốn làm ngư ông đắc lợi.” Ngụy Tuấn Tử đáp.
“Vì sao ngươi lại đến gần Vân Sơn?” Lục Châu hỏi.
“Lục huynh đệ, đừng hỏi.”
“Vậy vì sao ngươi lại dẫn ta đến đây?” Lục Châu tiếp tục truy vấn.
Những người đến hạp cốc này đều muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm, Ngụy Tuấn Tử không có lý do gì lại mang theo Lục Châu, vô duyên vô cớ tạo thêm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Ngụy Tuấn Tử lộ ý cười. “Đừng lo lắng, ta sẽ không hại ngươi.”
Ba chiếc phi liễn và một con toạ kỵ phi cầm bay đến trên bầu trời hạp cốc. Đám người Xích Nhật Môn lăng không bay lên.
“Xích Nhật Môn Tôn Kiệt, tham kiến chư vị tiền bối.” Hắn có thể cảm giác được khí tức cường đại toả ra từ mấy chiếc phi liễn.
Nhưng cả ba chiếc phi liễn đều không đoái hoài gì đến hắn mà chỉ lăng không dừng lại. Một lát sau, trong chiếc phi liễn màu đỏ ở phía đông truyền ra một âm thanh trầm thấp:
“Hồ Lạp Nhĩ, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Hồ Lạp Nhĩ là người dị tộc. Hắn là người cưỡi toạ kỵ phi cầm tới đây, toàn thân tráng kiện nhưng lại không dám có ý kiến gì, chỉ đành khom người nói với người trong hồng liễn: “Cáo từ.”
Trong ba chiếc phi liễn đều là cao thủ của Đại Đường, dù hắn rất muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm thì cũng không dám tranh đoạt với bọn họ, bèn ngoan ngoãn rời đi.
Ba người Xích Nhật Môn đến thở mạnh cũng không dám. Còn lại ba chiếc phi liễn toả ra khí thế như bài sơn đảo hải khiến hạp cốc càng lúc càng trở nên thần bí.
Người ngồi trong hồng liễn chợt nói với vẻ kinh ngạc: “Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan… quả nhiên đã có thập diệp.”
Hai chiếc phi liễn còn lại trông lớn hơn hồng liễn rất nhiều.
“Dư viện trưởng, đã lâu không gặp.” Người ngồi trong cự liễn của Côn Lôn Chính Tông lên tiếng đáp trả.
“Dư viện trưởng đại giá quang lâm, đúng là quý nhân khó gặp.” Cự liễn của Trùng Hư Quan cũng vang lên tiếng trêu tức.
Thiên Vũ Viện, Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan là ba đại thế lực tạo thành thế chân vạc, các tông môn khác không ai dám đến gần, chỉ có thể quan sát từ xa.
Thiên Luân sơn mạch rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn mới mở miệng nói:
“Mệnh Cách Chi Tâm ta nhất định phải lấy được. Ta sẽ dùng bảo vật khác để đền bù cho Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan. Đây… là ranh giới cuối cùng của ta.”
Phương thức đàm phán của đại lão quả nhiên vô cùng trực tiếp và dứt khoát.
Ngụy Tuấn Tử nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hắn đặt ngón tay bên môi ra hiệu với tiểu đệ tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho dù là tiếng hít thở.
Cự liễn của Côn Lôn Chính Tông vang lên tiếng cười trầm thấp. “Dư viện trưởng định bù đắp như thế nào? Đây chính là Mệnh Cách Chi Tâm đó.”
“Ta cũng rất muốn biết.”
Tuy là ba phương đàm phán nhưng ai cũng có thể nghe ra Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan đã đứng về một phía.
Lục Châu liếc nhìn ba chiếc phi liễn trên không trung.
Có thể tự tin đàm phán với Thiên Vũ Viện như thế, trong hai ngàn năm qua hai đại tông môn này nhất định đã có thập diệp ra đời. Nay Mệnh Cách thú xuất hiện nên bọn hắn mới không tiếp tục che giấu nữa.
“Một kiện vũ khí hoang cấp, vạn tấm cực phẩm phù chỉ, năm kiện vũ khí thiên giai, các công pháp tu hành đỉnh cấp của ba nhà Nho Phật Đạo mỗi loại một bản.” Dư Trần Thù hờ hững nói.
“Thiên Vũ Viện quả nhiên tài đại khí thô. Trước kia Cứu Thiên Viện lưu lại nhiều đồ như vậy thật khiến người ao ước.” Côn Lôn Chính Tông nói.
“Nội tình của Cứu Thiên Viện quá thâm sâu, Trùng Hư Quan tự biết mình không địch nổi.” Trùng Hư Quan cũng nói hùa vào.
Dư Trần Thù không thèm để ý đến lời trào phúng của bọn họ: “Chỉ cần nói là có đồng ý hay không.”
“Hôm nay Dư viện trưởng một mình đến đây, e là có hơi qua loa khinh địch.” Côn Lôn Chính Tông không ngừng khiêu khích.
“Nói có lý. Đây là Mệnh Cách thú đó, một kiện vũ khí hoang cấp e là…”
Đại tông môn đương nhiên không coi trọng vũ khí dưới hoang cấp. Huống chi Thiên Vũ Viện còn nổi tiếng là tài đại khí thô.
Đúng lúc này, cao thủ Tôn Kiệt của Xích Nhật Môn vội vàng lên tiếng:
“Các vị tiền bối… xin cho ta nói một câu. Trong hạp cốc còn có một tên cửu diệp đang nắm giữ Mệnh Cách Chi Tâm, lực lượng Mệnh Cách là do hắn kích phát. Bây giờ không phải lúc để tranh luận, nếu lực lượng trong Mệnh Cách bị dùng sạch thì sẽ mất đi khả năng khai Mệnh Cách. Không bằng bây giờ để ta đi xuống đó thu hồi Mệnh Cách Chi Tâm trước.”
Hắn vừa nói xong, ba chiếc phi liễn đều im lặng không lên tiếng.
Lục Châu theo bản năng đưa tay lên vuốt râu. Phải khiến bọn hắn đánh nhau mới được, nếu để ba bên đàm phán thành công thì kế hoạch của lão phu chẳng phải là thành công cốc rồi?
Ngụy Tuấn Tử vung tay bày ra một bình chướng cách âm, gần như không tạo ra chút nguyên khí ba động nào.
Hắn thấp giọng cười: “Bộ dạng này của ngươi thật buồn cười…”
Ánh mắt Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử vẻ dò xét, sau đó điềm nhiên nói: “Ngươi muốn tính kế lão phu?”
Lão phu? Trung niên nhân lại tự xưng như vậy thật là lúng túng. Ngụy Tuấn Tử xấu hổ cười một tiếng: “Lục huynh đệ cẩn thận quá. Đừng căng thẳng, cứ xem tiếp đi…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía ba chiếc phi liễn.
Ngụy Tuấn Tử lại nói: “Nếu bọn hắn không đánh nhau thì làm sao xứng đáng với cách cục tốt thế này chứ? Ta nói cho ngươi biết, sâu bên trong liệt cốc còn có Mệnh Cách thú.”
“Còn có Mệnh Cách thú?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận