Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1831: Xuất thân của Giải Tấn An

Hắn vừa dứt lời, Thiên Hồn Châu đã rắc một tiếng nứt toác ra.
Nhìn bã vụn thi thể của Hồng Tiệm, lại nghĩ tới việc Giải Tấn An không ngừng hỗ trợ mình, Lục Châu bắt đầu nghi ngờ thân phận của chính mình.
Hắn vẫn luôn phủ nhận mình là Lục Thiên Thông, về sau cũng lười tranh luận với người khác. Nhưng bây giờ… thân phận của hắn hình như lại có biến hoá.
Từ Doanh Câu trong lăng mộ tiên đế đến Giải Tấn An, Hồng Tiệm… dù Lục Châu là Cơ Thiên Đạo, là Lục Thiên Thông hay là Ma Thần thì điểm chung của bọn hắn vẫn là đi trên một con đường tu hành khác biệt.
Chẳng lẽ bởi vì Lục Châu tu luyện Thiên Thư Tam Quyển nên người giao thủ với hắn mới luôn hiểu lầm như vậy?
“Nha đầu, không ngờ ngươi lại được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng, thật đáng mừng.” Giải Tấn An nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên lễ phép nói: “Tạ ơn ngươi đã cứu ta.”
Giải Tấn An vui vẻ xua tay: “Đều là việc nhỏ. Ta và sư phụ ngươi là… ách, không quen, nhưng mà anh hùng quý anh hùng, ta cứu ngươi cũng là đương nhiên.”
Đương nhiên, Lục Châu tuyệt đối không thèm tin lời hắn. Trên đời này không có cơm trưa miễn phí nha.
Nhưng suy cho cùng, Giải Tấn An đã giúp đỡ hắn khá nhiều. Nếu đối phương có ý đồ xấu thì đã nhân cơ hội ra tay với mình, thậm chí bắt Tiểu Diên Nhi đi.
“Xét thấy ngươi nhiều lần ra tay trợ giúp, lão phu có thể chấp thuận một yêu cầu của ngươi.” Lục Châu nói.
“Thật?” Hai mắt Giải Tấn An sáng lên.
“Đương nhiên.”
“Yêu cầu quá phận cũng được hả?”
“Chỉ cần lão phu làm được.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vậy thì quá tốt… Yêu cầu này ta có thể để dành, sau này mới nói không?”
“Có thể.”
Nghe vậy, Giải Tấn An vô cùng hài lòng nói: “Quân tử nhất ngôn.”
“Lão phu không phải quân tử, nhưng nói được thì làm được.”
“Tốt tốt tốt…” Giải Tấn An gật đầu nói.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm: “Sư phụ, sao đồ nhi lại cảm thấy người này có phần gian trá vậy?”
Nói mới thấy, vẻ mặt này của Giải Tấn An quả thực rất giống đám người âm hiểm đang lên kế hoạch hại người.
“Nha đầu, về sau ngươi tất sẽ có chỗ đứng trong tu hành giới, nhớ phụ tá sư phụ ngươi cho tốt nha.” Giải Tấn An bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Ngươi qua lại với Bạch Đế từ bao giờ?”
“Lão phu không quen Bạch Đế.” Lục Châu thành thật đáp.
Giải Tấn An giơ ngón cái lên với Lục Châu như muốn nói, ngươi trâu lắm, ngay cả Đại Uyên Hiến cũng dám lừa. Sau đó hắn nhìn quanh một chút rồi nói:
“Thời gian không còn sớm, Hồng Tiệm đã chết, Minh Đức chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn có thể là đạo thánh, ngươi phải cẩn thận đó. Lần này ta rời khỏi Đại Uyên Hiến, khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới ta sẽ không liên hệ với ngươi.”
“Được.” Lục Châu gật đầu.
Giải Tấn An nhìn sang Tiểu Diên Nhi: “Đã được Đại Uyên Hiến tán đồng thì nhớ chăm chỉ tu hành. Cáo từ.”
Vù.
Giải Tấn An vạch phá bầu trời bay về phía Đại Uyên Hiến, chỉ chốc lát sau thân ảnh hắn đã biến mất phía chân trời.
Tiểu Diên Nhi thấy hắn đi rồi mới lên tiếng: “Sư phụ, tướng mạo người này trông không mấy đàng hoàng, chúng ta phải cẩn thận.”
“Nha đầu nhà ngươi từ bao giờ đã học cách đề phòng người khác rồi?” Lục Châu nhìn nàng.
“Nhân tâm khó dò nha.”
“Giải Tấn An đến từ Đại Uyên Hiến, hắn có rất nhiều cơ hội ra tay với Ma Thiên Các nhưng không làm thế. Chúng ta cứ mặc kệ hắn.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Tiểu Diên Nhi gật đầu nhìn thi thể đám điểu nhân. “Sư phụ, hay là chúng ta đi mau đi.”
Hồng Tiệm đã chết, tiếp lục lưu lại nơi này chỉ mang đến nguy hiểm. Lục Châu dẫn theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời khỏi Lạc Thần Sơn.
Cùng lúc đó.
Tại Minh Đức điện trong lòng Thiên Khải Chi Trụ.
Một tên vũ nhân từ bên ngoài lướt tới, gấp gáp nói: “Trưởng lão, Hồng Tiệm và bốn tộc nhân đã bị giết ở Lạc Thần Sơn.”
Minh Đức trưởng lão mở mắt ra, kinh ngạc nói: “Chết rồi?”
“Thi thể của bọn hắn đã được đưa về.”
Minh Đức trưởng lão rơi vào trầm tư, lông mày nhíu lại. Trầm mặc một lâu hắn mới lên tiếng: “Chuyện này tạm thời đừng bẩm báo lên trên.”
“Trưởng lão, Hồng Tiệm chết là việc trọng đại. Vũ tộc chúng ta ở Đại Uyên Hiến lâu như vậy còn chưa gặp phải sự tình này bao giờ, có phải nên…”
“Lời ta nói ngươi nghe không hiểu?” Giọng Minh Đức trưởng lão trầm xuống.
“…Vâng.” Người kia không nói gì nữa, cung kính lui ra ngoài.
Lát sau, một tên vũ nhân khác vọt tới khom người nói: “Trưởng lão, trên trời có người xuống đây.”
Minh Đức trưởng lão lập tức nói: “Mau cho mời.”
“Vâng.”
Tên vũ nhân xoay người rời đi, khoảng năm phút sau đã đi cùng một vị khách nhân trở về Minh Đức điện.
Minh Đức trưởng lão bước ra nghênh đón, thái độ cao ngạo lập tức biến mất trong nháy mắt, mỉm cười nói: “Thì ra là Khương đạo thánh.”
Khương Văn Hư cười nói: “Minh Đức trưởng lão, đã lâu không gặp.”
“Mời vào trong.”
“Ta tới đây là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, không định lưu lại quá lâu.” Khương Văn Hư đi vào trong đại điện nhưng không có ý định ngồi xuống.
“Khương đạo thánh đại giá quang lâm, không bằng cùng ta đến gặp Vũ Hoàng bệ hạ?”
“Không, chỉ là có chút chuyện vặt, cần gì phải kinh động Vũ Hoàng.” Khương Văn Hư nói.
“Vậy mời nói.”
“Thái Hư thu được tin tức xác thực, có mấy nhóm người dự định tiến vào thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mong được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Đại Uyên Hiến là nơi hạch tâm nhất, người bình thường rất khó tới gần, nếu có ai đến đây mong Minh Đức trưởng lão lập tức báo cho Thái Hư biết.”
Minh Đức trưởng lão không khỏi sững sờ. Con mẹ nó, người cũng đã đi rồi, bây giờ ngươi mới tới nói chuyện này là đang đùa ta sao?
Trong lòng thầm oán nhưng ngoài mặt Minh Đức vẫn gật đầu nói: “Đó là đương nhiên. Nhưng mà… mấy nhóm người mà Khương đạo thánh vừa nói tới là ai?”
Khương Văn Hư chắp tay sau lưng vừa dạo bước vừa nói:
“Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, Cán Cân Công Chính rất khó kiểm trắc được vị trí của chân nhân và thánh nhân. Nhưng ta có thể khẳng định hiện tại cửu liên đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, có rất nhiều tu hành giả thiên tài được sinh ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận