Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1556

Minh Thế Nhân xua tay, vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo nói: “Làm gì có, làm gì có. Kỳ thực ta vốn đã rất mạnh.”
Lục Châu cũng rất kinh ngạc.
Căn cứ vào ký ức trong não hải, mười viên hạt giống Thái Hư có hiệu quả tốt nhất là hai viên trên người Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân. Chỉ là do lúc đầu công pháp của Minh Thế Nhân không đầy đủ nên tu vi mới không cao. Hiệu quả kém nhất chính là Đoan Mộc Sinh, may mắn là nhờ Lục Ngô giúp đỡ, hạt giống Thái Hư đã được kích phát thêm một phần, hiện tại Đoan Mộc Sinh vẫn đang trong trạng thái dung hợp.
Nếu lời Thiên Ngô nói là đúng, vậy khi những đồ đệ khác cũng được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận, chẳng phải đều sẽ kích hoạt được 100% hiệu quả của hạt giống Thái Hư?
Đúng lúc này, trong lam sắc khu vực đột nhiên có âm thanh năng lượng ba động.
Ông !
Một đạo thiểm điện lam sắc cấp tốc phóng lên không trung, rốt cuộc nội bộ Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện chấn động.
Đám người không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn theo tia thiểm điện kia biến mất trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ.
Oanh!
Một tiếng oanh tạc như kinh lôi vang lên, thân thể Minh Thế Nhân đang trôi lơ lửng trong quả cầu lam đột nhiên bị năng lượng xung quanh hội tụ vào đan điền khí hải, năng lượng như tơ nhện trói chặt toàn thân hắn.
“Chuyện gì xảy ra?” Đám người kinh ngạc hô lên.
Minh Thế Nhân mộng bức nhìn xung quanh, điều động Ly Biệt Câu lượn vòng khắp nơi hòng chặt đứt những tia năng lượng, đáng tiếc Ly Biệt Câu chém xuyên qua chúng như chém vào nước, không hề có tác dụng.
Minh Thế Nhân tiếp tục bị năng lượng đặc thù kia đẩy lên không trung.
“Ta sắp bay lên trời rồi?” Minh Thế Nhân nhướng mày nói.
“Sư đệ, ta giúp đệ một tay.”
Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân nhảy lên, hai tay cầm Bích Ngọc Đao tạo thành một đạo đao cương tránh kiện, hung hăng bổ xuống.
Ầm!
Đao cương chạm vào quả cầu lam sắc, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều gọi ra vũ khí hòng đánh phá quả cầu năng lượng, nhưng không có chút tác dụng gì.
“Hắn được Thiên Khải Chi Môn tán đồng… chẳng lẽ phía trên Thiên Khải Chi Trụ có phù văn thông đạo?” Triệu Dục cau mày nói.
“Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, phải nghĩ cách cứu tứ tiên sinh ra.” Khổng Văn nói.
Đám người không ngừng thử nghiệm đến gần quả cầu lam sắc, nhưng dù dùng cách nào cũng đều bị đẩy ngược trở về, không cách nào chạm vào.
Cùng lúc đó, tại cung điện bạch sắc.
Nữ hầu vội vàng chạy vào, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, nói là có hạt giống Thái Hư trưởng thành.”
Lam Hi Hoà đang đả toạ tu hành lập tức mở to mắt, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. “Làm sao có thể?”
30.000 năm mới trưởng thành một lần, đây là quy củ của hạt giống Thái Hư.
Hiện tại mới có hơn 300 năm, ở đâu ra hạt giống Thái Hư trưởng thành? Huống hồ chính Lam Hi Hoà đã tự mình tham gia kế hoạch Thái Hư năm đó.
“Sứ giả của Thánh Điện nói, bên phía Đại Hoang Lạc truyền ra cảm ứng. Thánh Điện sẽ phái người đến điều tra.” Nữ hầu nói.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Phải xác thực tin tức trước đã. Chuyện này có nhiều người biết không?”
“Rất ít. Sứ giả nói ngoài Thánh Điện ra, chỉ có ngài và nô tì được biết.”
“Tiếp tục nghe ngóng tình hình, nếu cần thiết ta sẽ đích thân đến Đại Hoang Lạc một chuyến.” Lam Hi Hoà nói.
“Vâng.”
Ngung Trung, cũng chính là Đại Hoang Lạc, bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Thấy Minh Thế Nhân càng lúc càng bị đưa lên cao, đám người lại không làm gì được, Lục Châu rốt cuộc lên tiếng:
“Lui ra.”
Đám người lập tức lui về sau mấy bước.
Lục Châu đi tới, giơ một tay lên chạm vào quả cầu lam sắc. Một dòng điện truyền tới tạo thành lực đẩy nhàn nhạt.
Nhưng không giống với mọi người, Lục Châu không bị đẩy ra mà vẫn đứng yên tại chỗ. Không còn lực lượng Thiên Tướng, Lục Châu điều động lam pháp thân.
Lam pháp thân rốt cuộc tuôn ra một chút lực lượng Thiên Tướng, truyền vào kỳ kinh bát mạch rồi chạy đến lòng bàn tay Lục Châu.
Dòng điện kia xoẹt một tiếng, chạy ngược trở về trước mắt mọi người. Lục Châu thuận thế đi vào trong quả cầu lam sắc.
Một loại cảm giác vừa tương tự vừa có khác biệt rất lớn với lực lượng Thiên Tướng sinh ra. Mặt đất bốc lên khí tức Thái Hư khiến Lục Châu cảm thấy thoải mái dễ chịu.
“Xuống đây.”
Bàn tay đưa lên, một trảo Ma Đà Thủ Ấn đánh ra chộp lấy Minh Thế Nhân kéo xuống. Năng lượng bốn phương tám hướng không tiếp tục trói chặt Minh Thế Nhân nữa mà hội tụ vào đan điền khí hải hắn.
“Ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn làm theo, nín hơi ngưng thần, bắt đầu hô hấp thổ nạp. Quả nhiên năng lượng bốn phía tăng tốc vọt vào đan điền khí hải hắn.
Hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục như trước.
Một màn này khiến Triệu Dục nhìn đến mộng bức.
“Lão tiên sinh cũng có thể đi vào?” Triệu Dục ngây ngốc nói.
Lục Châu không để ý đến mà nhìn về phía Minh Thế Nhân, sau đó dời mắt nhìn sang hạt giống Thái Hư tân sinh.
Hắn đi tới, cúi người khẽ ngửi mầm non hạt giống.
Một mùi hương tràn vào mũi hắn, chạy thẳng lên não, khiến hắn cảm giác như mình vừa xuyên không, trong não hảo có một điểm nào đó được khai sáng, mở ra một mảnh ký ức bị phong tồn bấy lâu.
Chỉ có một hình ảnh, đó chính là Cơ Thiên Đạo cúi người xuống thu hoạch hạt giống Thái Hư.
Lục Châu giật mình, toàn thân như bị điện giật tê liệt, cảm giác như có ngàn vạn con kiến chạy từ chân lên đến đỉnh đầu.
“Sao hắn làm được?”
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống thổ nhưỡng dưới mặt đất, tiện tay nhặt lên một khối.
Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên khẽ run, dưới mặt đất xuất hiện một màn thần kỳ.
Chỗ đất bị lấy đi xuất hiện một lỗ hổng, rất nhanh lại được thổ nhưỡng mới lấp đầy, mà thổ nhưỡng trong tay Lục Châu lại cấp tốc kết tinh thành Lam Thuỷ Tinh, mang theo khí tức Thái Hư nồng đậm.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, bèn nhặt lên một khối nữa.
Lần này rung động của Thiên Khải Chi Trụ càng thêm rõ ràng, một tảng đá lớn từ phía trên rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm vào quả cầu lam sắc đã bị dòng điện trên đó đánh nát, tiêu tán giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận