Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1264

Việc tu hành của Ngu Thượng Nhung không hề đình chỉ.
Tô Hành kêu gào một khoảng thời gian thì không kêu nữa mà chậm rãi điều động nguyên khí, ngưng kết thành cương để phá băng.
Liên tục như vậy mấy ngày mấy đêm, hai người dần cảm thấy mệt mỏi.
Ông !
Bên tai Tô Hành chợt truyền đến âm thanh đặc thù.
Hắn nhìn sang, phát hiện vòng sáng kim sắc không ngừng chạy từ đầu đến chân Ngu Thượng Nhung.
“Ngươi… ngươi đang làm gì?” Tô Hành kỳ quái nói, “Vòng sáng năng lượng không thành cương thì không phá vỡ được băng đâu…”
Không đúng.
Tô Hành mở to mắt nhìn.
“Ngươi… ngươi dùng phương thức khai diệp để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Ha ha… ha ha ha…”
Tô Hành cười to như thể nhìn thấy điều buồn cười nhất trên đời.
Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, cho dù hắn là Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách cũng lạnh run cả người, khó chịu vô cùng. Ngay cả Ngu Thượng Nhung cũng không thoát khỏi cỗ hàn ý này.
Ông !
Từng đạo vòng sáng năng lượng không ngừng rơi xuống toàn thân Ngu Thượng Nhung.
Hắn không biết vì sao mình lại làm như thế, chỉ là hành động theo bản năng, tựa như làm vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.
Mái tóc, lông mày, răng môi… đều đóng băng. Chỉ có vòng sáng năng lượng là không dừng lại.
Tô Hành thở dài: “Đáng tiếc, không thể tự tay giết ngươi. Ngươi đi vui vẻ…”
Bản năng của Thiên Giới Bà Sa nói cho hắn biết, Ngu Thượng Nhung đã không chống chọi nổi với cái lạnh này. Chung quy Bách Kiếp Động Minh vẫn không thể đối kháng với nơi cực hàn.
Két !
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Hả?
Trong lòng Tô Hành khẽ động. Đây là âm thanh khối băng xuất hiện khe hở.
Tô Hành mừng rỡ vô cùng!
“Ngay cả ông trời cũng giúp ta!”
Cố gắng của hắn rốt cuộc cũng được báo đáp, hắn bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải cắm vào khe hở trên khối băng.
Nguyên khí từ bên ngoài điên cuồng tràn vào. Tô Hành giang tay ra, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện chấn vỡ khối băng!
Tô Hành lăng không đứng trên mặt nước, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang thoi thóp:
“Ta tiễn ngươi một đoạn!”
Cặp mắt Ngu Thượng Nhung đột nhiên mở ra, nở nụ cười thản nhiên:
“Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
Ông !
Một toà kim sắc pháp thân xuất hiện trước mặt Tô Hành, nói đúng ra thì không còn là màu vàng thuần tuý mà đã trở thành vàng đồng, sau lưng pháp thân có một vầng sáng vàng óng, xung quanh còn có mười mảnh kim diệp xoay tròn…
Chờ đã!
“Thập nhất diệp?!” Tô Hành trợn tròn mắt nhìn, phát hiện số lượng kim diệp không đúng!
Trong nhận thức của Tô Hành, không ai có thể mở được mảnh liên diệp thứ mười một, huống chi đó còn là một tu hành giả chưa từng đặt chân lên cảnh giới Thiên Giới Bà Sa.
Hắn không tin việc này như không tin một năm sẽ có mười ba tháng.
Tô Hành dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa thật kỹ.
“Thập diệp?”
Lần này hắn nhìn thấy, sau lưng pháp thân vàng đồng của Ngu Thượng Nhung chỉ có mười mảnh kim diệp đang bay vòng quang quang hoàn.
Tô Hành thở phào một hơi. Đúng là hoa mắt.
Có lẽ do bị băng phong quá lâu nên mắt hắn đã xuất hiện ảo giác. Tô Hành nghiêm túc nói:
“Thật xin lỗi, ta phụng mệnh làm việc, nhất định phải giết chết ngươi. Nếu ngươi không chết thì người chết sẽ là ta.”
Hắn gọi ra Tinh Bàn, phóng thích lực lượng Mệnh Cách. Hắc sắc quang trụ xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung.
Khi quang trụ bắn tới, pháp thân màu vàng đồng đột nhiên nghiêng người né tránh. Hắc sắc quang trụ đánh vào hư không rồi biến mất.
“Hả?” Tô Hành cả kinh.
Lúc này pháp thân của Ngu Thượng Nhung đã lướt tới, một chưởng ấn xuống.
Ầm!
Tô Hành trở tay không kịp, hai tay nâng lên ngăn trở chưởng ấn, thân thể hắn đã chạm vào hắc thuỷ.
Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm từ trong tảng băng dưới mặt nước bay lên. “Ngươi chính là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta sau khi ta tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất, pháp thân màu vàng đồng cũng lao xuống.
“Thiên Giới Bà Sa!” Tô Hành lập tức gọi ra pháp thân.
Ầm!
Sóng nước văng cao tới tận trời. Hắc sắc pháp thân phát tiết ra năng lượng muốn đánh bay Ngu Thượng Nhung.
“Đã muộn.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói.
Pháp thân màu vàng đồng đột nhiên bành trướng.
Từ ban đầu chỉ có hai mươi trượng bỗng cao lên thành ba mươi trượng, bốn mươi trượng, năm mươi trượng… rốt cuộc cao ngang bằng với hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
“Đây… đây là kiểu tu hành gì?” Tô Hành lắp bắp nói.
“Là con đường tu hành tiền nhân chưa từng đi qua.” Ngu Thượng Nhung hờ hững nói.
Pháp thân màu vàng đồng xoay người lại, quang hoàn sau lưng bắn ra luồng ánh sáng xạ kích vào ngực pháp thân hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
Ầm!
Tô Hành như bị trọng chuỳ ngàn cân đập vào ngực đến phun máu, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Ngu Thượng Nhung đã tiếp tục huy động kiếm cương tấn công, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc nào.
Quang hoàn sau lưng pháp thân vàng đồng đã lớn lên thêm một phần, bay xung quanh nó vẫn là kim diệp…
“Thập nhất diệp?!”
Mí mắt Tô Hành co giật kịch liệt, hắn giận dữ hét lớn: “Đồ hèn hạ!”
Lúc này Tô Hành mới hiểu ra mình đã bị gạt, lập tức thu hồi pháp thân, lăng không bay lên.
Ngu Thượng Nhung nhanh như gió truy kích phía sau.
Dưới màn đêm đen kịt, hai người một trước một sau. Giọng Ngu Thượng Nhung lặng lẽ truyền tới: "Quá chậm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận