Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1332

Hạ Trường Thu quay sang nói với Thẩm Tất:
“Trận chiến này các ngươi chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà không nhìn được huyền cơ bên trong. Thủ đoạn phản lão hoàn đồng này chỉ có đại năng mới có thể làm được. Thất tiên sinh đã dặn dò chúng ta không nên nói lung tung, nhưng mà ta biết, người chiến thắng được thời gian sao có thể nhỏ yếu? A, Thẩm hộ pháp, trông ngươi có vẻ không hiểu. Không nói chuyện trẻ lại nữa, tránh cho người khác nghe được, ta chỉ nói trận đấu này…”
Trong Dưỡng Sinh điện.
Minh Thế Nhân mang theo Cùng Kỳ cung kính đi vào đại điện, vừa đặt chân qua cổng, Cùng Kỳ đã vẫy đuôi chạy vào trong.
Minh Thế Nhân xạm mặt lại nhìn nó. Hừ, con chó đáng ghét này, lão tử cực khổ nuôi nấng ngươi, hốt phân dọn nước tiểu cho ngươi, nói trở mặt là trở mặt vậy hả?
Cùng Kỳ vừa thấy chính chủ lập tức vui vẻ phe phẩy chiếc đuôi, cắm mặt phóng như bay vào trong điện.
Gâu gâu gâu…
Minh Thế Nhân hết nói nổi, chỉ đành đi vào trong.
Vừa ngẩng đầu, hắn bỗng nhìn thấy Cùng Kỳ đang dụi đầu vào chân một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai hơn cả hắn, trong lòng thầm nghĩ, việc này sao mà nhịn được!
“Lão thất, người này là ai vậy, dám ngồi vào vị trí của sư phụ, chán sống rồi?” Minh Thế Nhân đi tới nói.
Tư Vô Nhai xấu hổ cúi đầu.
Tứ sư huynh sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Cùng Kỳ thiếu điều muốn dập đầu với sư phụ mà huynh cũng không nhìn ra?
Minh Thế Nhân mặc kệ, nghênh ngang đi tới quát cẩu tử: “Cẩu tử, cút ra xa một chút. Nhìn xem dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa!”
Gâu gâu gâu…
Tư Vô Nhai thở dài nói: “Tứ sư huynh, huynh thật to gan, dám lớn tiếng trước mặt sư phụ?”
“Sư phụ? Sư phụ ở đâu cơ?”
Minh Thế Nhân nhìn trái nhìn phải… Sau đó nhìn lại người thanh niên trước mặt, vừa định há mồm răn dạy một câu.
Lúc này hắn mới nhận thấy người trước mặt ánh mắt thâm thuý, thần sắc lạnh nhạt, tư thái bình thản ung dung, dáng ngồi nghiêm chỉnh, khí tức trên người ôn hoà nhưng lại sâu không lường được.
Ánh mắt này, khí thế này, thái độ này…
Không phải chứ?!
Tư Vô Nhai nhìn thấy biểu tình trên mặt Minh Thế Nhân không ngừng biến hoá. Từ khó chịu đến nghi hoặc, rồi kinh ngạc, cuối cùng là căng thẳng.
Tư Vô Nhai bèn đưa tay ra hiệu tỏ ý hắn đoán đúng rồi.
Lục Châu vẫn nhìn Minh Thế Nhân chằm chằm không chớp mắt khiến hắn run rẩy không thôi. Minh Thế Nhân lập tức quỳ phịch xuống, ấp úng nói:
“Đồ nhi biết ngay mơ thấy lão bát không có chuyện gì tốt mà… Sư phụ tha mạng a!”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến lão bát?”
“Không, không liên quan… Sư phụ, người không biết không có tội, ngài biến thành bộ dáng này, cho dù đồ nhi có mắt nhìn người tốt đến cỡ nào cũng khó lòng nhận ra nha!”
“Ngỗ nghịch phạm thương, sao vi sư tha cho ngươi được.” Lục Châu nói.
“Á?”
“Vi sư và lão thất đang thương thảo, dự định phái ngươi đến tử liên giới một chuyến để thu hồi Lam Thuỷ Tinh.”
Lục Châu lấy Lam Thuỷ Tinh ra đưa cho Minh Thế Nhân quan sát.
“Tử liên? Lam Thuỷ Tinh?” Minh Thế Nhân ngơ ngác tiếp nhận một lượng lớn tin tức. Sư phụ biến thành trẻ tuổi đã khiến hắn rất khó tiếp nhận, bây giờ lại nhảy ra tử liên và Lam Thuỷ Tinh.
Tư Vô Nhai nói: “Chúng ta nghe Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nói tử liên giới có hai phần Lam Thuỷ Tinh. Hiện tại trong Ma Thiên Các cũng chỉ có tứ sư huynh thích hợp chấp hành nhiệm vụ này.”
“Tử liên… chắc là mạnh lắm? Hay là để đồ nhi về kim liên giới tìm thử xem?” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi nghĩ sao?” Lục Châu âm trầm hỏi.
Minh Thế Nhân lập tức ỉu xìu, trong lòng thầm ai oán một câu, đồ nhi giãy giụa một lần tượng trưng cũng không được sao?
Tư Vô Nhai nói:
“Tứ sư huynh đừng quá lo lắng, hôm trước ta đã thu hoạch được một số tin tức về tử liên giới từ Lục phủ. Nơi đó hẳn là giống hồng liên, với tu vi của huynh sẽ không gặp vấn đề gì.”
“Nhưng… ta mới là thập diệp mà!”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử, ngươi dám bán đứng ta, mẹ nó đợi ta trở về ta mần thịt ngươi đó, có tin không?
Gâu gâu gâu!
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân. “Ngươi làm việc luôn khiến vi sư yên tâm. Nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi.”
Minh Thế Nhân đành quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi… tuân mệnh.”
Tư Vô Nhai hiếu kỳ hỏi: “Tứ sư huynh, trước đây chẳng phải huynh rất thích ra ngoài ngao du sao? Loại chuyện này đối với huynh là chuyện tốt mà?”
Minh Thế Nhân miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, ta đúng là thích ra ngoài ngao du.”
Trên thực tế, chẳng hiểu vì sao dạo gần đây hắn rất buồn ngủ, lúc nào cũng chỉ muốn lăn ra ngủ thôi.
“Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày rồi lên đường đi. Sẽ có người đưa ngươi đi bằng phù văn thông đạo của Đại Viên vương đình.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Minh Thế Nhân nói, “Đồ nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Minh Thế Nhân đứng dậy nhìn Cùng Kỳ, khẽ gọi: “Cẩu tử.”
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ không muốn đi nha.
Lục Châu nhìn Cùng Kỳ, được Minh Thế Nhân chăm sóc, hiện tại trông nó rất cường tráng, khác hẳn khi còn nhỏ.
“Đi đi.” Lục Châu vung tay.
Cùng Kỳ sủa gâu gâu hai tiếng rồi mới chạy theo Minh Thế Nhân rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận