Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 238: Bắt nghiệt đồ phải dùng vũ lực

Tiểu Diên Nhi nhảy cẫng lên hoan hô.
Dường như chỉ cần không phải trở về Ma Thiên Các thì nàng đều sẽ rất vui vẻ.
Nhưng đối với Phan Ly Thiên và Lãnh La mà nói thì lúc này đến tổng đàn Tịnh Minh Đạo có phải là còn quá sớm?
Không phải vì bọn họ e ngại Tịnh Minh Đạo. Mạc Khí đã đi đời nhà ma, Tịnh Minh Đạo cũng không còn bao nhiêu thực lực… Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Vấn đề chính là U Minh Giáo.
U Minh Giáo hiện tại cũng đang ở tổng đàn Tịnh Minh Đạo.
Mà tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo đều nổi tiếng là cao thủ nhất lưu.
Tu vi của Giáo chủ Vu Chính Hải nghe nói là cùng cấp độ với tổ sư gia Ma Thiên Các.
Một đấu một thì còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cao thủ bên phía đối phương đông như vậy, bọn họ phải đối phó thế nào?
Hơn nữa… bình chướng Kim Đình Sơn vừa mới xảy ra vấn đề, chuyện cấp bách lúc này nên là về Kim Đình Sơn nghỉ ngơi lấy lại sức mới đúng.
Ba lão già dẫn theo một tiểu nha đầu…
Đội hình này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Quay trở vào phi liễn, Phan Ly Thiên chợt nói:
“Lão hủ cảm thấy chuyến đi này không ổn.”
“Có gì không ổn?”
“Các chủ muốn thanh lý môn hộ, ta có thể lý giải. Nhưng lão hủ nghe nói tu vi của Vu Chính Hải cực cao, thế lực lại khổng lồ, rất khó đối phó.” Phan Ly Thiên nói.
“Trong lòng bản toạ biết rõ.” Lục Châu đáp.
Lãnh La khinh thường nói: “Ngươi không muốn về nhìn Tịnh Minh Đạo đến vậy sao? Vì muốn trốn tránh mà lấy lý do hời hợt cỡ này, e là chỉ có mình ngươi làm được.”
“Lão Lãnh, có phải ngươi không ức hiếp lão hủ thì trong lòng không thoải mái hay không?”
“Lão Phan, ta là đang dạy ngươi cách đối mặt với nỗi sợ hãi chứ không thể cứ một mực trốn tránh như vậy.”
Có lẽ vì nghe hai người bọn họ đấu võ mồm đã quen tai nên mọi người đều làm lơ, xem như không nghe thấy, cứ mặc kệ bọn họ đi thôi.
Lục Châu nhìn về phía Phan Trọng đang nằm trong phi liễn, bèn nói: “Chiêu Nguyệt, con đưa hắn trở về trước đi.”
Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Phan Ly Thiên nhìn thấy Bạch Trạch xuất hiện, lập tức ngưng hẳn cuộc tranh cãi với Lãnh La.
Mắt hắn trừng to như mắt trâu nhìn Bạch Trạch đang toả ra luồng khí điềm lành.
Tu hành giả khi còn sống có thể đạt được một toạ kỵ cấp truyền thuyết đã là phúc phận tám đời. Rất nhiều gia tộc, thậm chí rất nhiều môn phái tu hành phải trải qua mấy đời mới có thể có một con toạ kỵ. Không ngờ chỉ trong một ngày Lục Châu đã gọi tới hai con toạ kỵ, mà còn là toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Lãnh La thì bình tĩnh hơn nhiều.
Trong cuộc chiến đối địch với Tiên Hiền Đại Trận của thập vu, hắn chưa bao giờ quên được tình cảnh Bạch Trạch triển lộ thần uy.
Phan Ly Thiên hỏi: “Bạch Trạch thu phục bằng cách nào? Trong điển tịch có ghi chép, Bạch Trạch cực kỳ khó thuần phục, hơn nữa trong Mê Vụ Sâm Lâm cũng đâu có Bạch Trạch?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Bạch Trạch?”
Lần này Lục Châu không bịa lung tung nữa mà chỉ lắc đầu thở dài. “Do may mắn thôi, không đáng nhắc tới.”
Phan Ly Thiên nói: “Ngài quá khiêm tốn rồi. Có thể thu phục được Bạch Trạch hẳn phải là người đại tài. Nghe đồn Bạch Trạch có thể nói tiếng người, hiểu được mọi chuyện trong thiên hạ, không biết chuyện này có thật không?”
Tiểu Diên Nhi đáp lời thay sư phụ: “Chuyện này thì không ai biết cả, cho tới bây giờ nó chưa từng mở miệng nói chuyện. Ta chỉ biết là nó rất lợi hại!”
Có thể đại hiển thần uy tạo ra cơn mưa điềm lành dập tắt Tiên Hiền Đại Trận của thập vu, bản lãnh của Bạch Trạch không hề tầm thường.
Bạch Trạch vẫn đang lơ lửng bên ngoài phi liễn.
Chiêu Nguyệt khẽ nhấc tay, cương khí nhẹ nhàng nâng Phan Trọng lên đặt hắn lên lưng Bạch Trạch.
“Đi đi.” Lục Châu phất tay.
Bạch Trạch đạp mây mà đi, trong chốc lát đã biến mất giữa mây mù.
Nếu chỉ so về tốc độ thì Bạch Trạch còn nhanh hơn cả phi liễn. Điều duy nhất thiếu sót là toạ kỵ chỉ có thể chở một vài người.
Phan Ly Thiên nhìn chằm chằm về phía Bạch Trạch vừa biến mất, hồi lâu sau mới lắc đầu thở dài một hơi.
Hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Lục Châu… Sống đến từng tuổi này rồi, muốn hắn nói ra mấy lời cảm kích buồn nôn thì thật xấu hổ, chi bằng không nói thì hơn.
Hắn cầm hồ lô rượu uống một hơi rồi ngồi xuống một chiếc ghế bên trong phi liễn, vừa thưởng ngoạn cảnh sắc vừa uống rượu.
Đoan Mộc Sinh vẫn là người cầm lái phi liễn. “Sư phụ, chúng ta thật sự đến tổng đàn Tịnh Minh Đạo sao?”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, nói: “Ngươi không có lòng tin với vi sư?”
“Đồ nhi không dám, đồ nhi lái ngay.”
Lục Châu nhìn thoáng qua đống thẻ đạo cụ còn lại của mình.
3 thẻ Một Kích Chí Mạng, 4 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 7 thẻ bị động Đỡ Đòn Chí Mạng, 4 Lồng Giam Trói Buộc, 1 thẻ Luyện Hóa Phù, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương, 5 thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá 3.
Nếu có thể sử dụng đống thẻ đạo cụ này để bắt đám nghiệt đồ thì quá trình dạy dỗ có thể thuận lợi hơn không ít.
Nhất là Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai đều là cường giả. Muốn bọn hắn thần phục nhất định phải dùng vũ lực bắt lại.
Huống hồ Lục Châu còn có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Chỉ cần tấm thẻ này còn tồn tại… thì cho dù có mười tên Vu Chính Hải, Lục Châu cũng có thể bắt được toàn bộ.
Vù !
Xuyên Vân phi liễn bay theo đường vòng cung trông như cá chép vượt long môn, bay về phía Tịnh Minh Đạo.
“Thật xin lỗi tiểu sư muội… ngồi cho vững nhé.”
“Không sao đâu sư huynh, chơi vui mà!”
Các lão đầu lại không cảm thấy thư thái như nàng.
Phi liễn bay càng lúc càng nhanh, để lộ một chiếc đuôi dài như sao băng.
Trên đường bay, phi liễn dần dần bình ổn lại.
Cùng lúc đó.
Tại tổng đàn Tịnh Minh Đạo.
Từ trong ra ngoài tổng đàn đều là vết máu, vũ khí vung vãi khắp nơi, trông lộn xộn thê thảm vô cùng.
Trên mỗi ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều có dấu vết bị đại hoả thiêu đốt.
Trong không trung, một chiếc phi liễn cực lớn đang lơ lửng giữa trời.
Trên tổng đàn có một nhóm tu hành giả đang đứng chỉnh tề, mắt nhìn về phía đông.
Bốn người đứng đầu trong số đó mặc trường bào có màu sắc khác nhau.
Sau một lúc trầm mặc, thủ toạ Chu Tước điện Dương Viêm không nhịn được bèn nói:
“Lão ma đầu thật sự sẽ đến đây sao?”
Hoa Trọng Dương nghiêm túc nhìn hắn. “Chú ý thái độ của ngươi. Nếu để Giáo chủ nghe được chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng.”
Bạch Ngọc Thanh nói:
“Lão tiền bối đã đến Sấu Tây Hồ, với tính tình của ông ta thì Mạc Khí sẽ không thoát khỏi cái chết. Nhưng chi viện trong cung cũng sẽ cản trở, bên cạnh Ngụy Trác Ngôn có cao thủ tồn tại, hẳn là lão tiền bối sẽ không dễ dàng thoát thân.”
“Chỉ sợ Mạc Khí đến chết cũng không ngờ được hắn không chết trong tay Giáo chủ mà lại chết bởi lão tiền bối.”
Đám người nhìn nhau, khẽ gật đầu.
“Giáo chủ cực kỳ tin tưởng thất tiên sinh của Ma Thiên Các… Thất tiên sinh nói lão tiền bối sẽ đến đây, vậy thì người nhất định sẽ tới.”
“Hắn tự tin như vậy?”
“Lần trước Giáo chủ giáo huấn ngươi còn chưa đủ sao? Không nên coi thường người này, thậm chí không được coi thường bất kỳ đệ tử nào của Ma Thiên Các.” Hoa Trọng Dương nói. “Nếu không phải vì lão tiền bối có tư tâm thì e là từng người trong số bọn họ đều không thua kém chúng ta.”
“Nhớ rõ, chúng ta phải cố hết sức dùng miệng lưỡi để ngăn chặn lão tiền bối, tranh thủ thêm thời gian cho Giáo chủ… Chỉ còn lại đám người Du Hồng Y nữa là xong!”
“Có bốn người chúng ta ở đây, hy vọng sẽ không có việc gì. Nếu vẫn không được thì chúng ta phải lập tức đào tẩu!”
Bốn người đều tán thành.
Bọn hắn luôn cho rằng việc đào tẩu khi gặp phải cường giả không có gì đáng xấu hổ.
Trong lúc bọn họ đang nghị luận !
Xuyên Vân phi liễn đã xuất hiện ở phía chân trời.
“Đến rồi.” Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhắc nhở.
Bạch Ngọc Thanh lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhanh như vậy đã đánh lui chi viện trong cung?”
“Đây đúng là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.”
“Lập tức thông báo cho Giáo chủ và thất tiên sinh, cẩn thận ứng phó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận