Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 584

Suy cho cùng hắn cũng là hoàng tử Đại Viêm. Sau trận đại hoả ở Cảnh Hoà Cung, hắn gia nhập vào Bồng Lai Môn, sau đó trở thành Kiếm Si. Nhưng dù vậy thì Lưu Thương vẫn là phụ thân hắn.
Khoảng thời gian này Giang Ái Kiếm rất ít liên lạc với Ma Thiên Các chính là vì nguyên nhân này.
Hắn đã dự liệu được hoàng thất và Ma Thiên Các sẽ phát sinh va chạm, hơn nữa sự tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Vu Chính Hải từng bước ép sát, bức hoàng thất đến bước đường cùng. Mà hoàng thất cũng hết lần này đến lần khác khiêu khích Ma Thiên Các.
Ngay cả Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái gần đây thường xuyên ra mặt cũng có mối quan hệ thân thiết với hoàng thất.
“Hắn rốt cuộc vẫn là phụ thân ngươi.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm trầm mặc.
“Ngươi làm tai mắt cho lão phu lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ cần ngươi nói một tiếng…”
Giang Ái Kiếm mở to mắt. Lời này có nghĩa là nếu hắn cầu xin thì có thể giữ lại một mạng cho Lưu Thương sao?
Suy nghĩ của Giang Ái Kiếm lập tức quay về rất nhiều năm trước…
Cảnh tượng lửa cháy rừng rực trong Cảnh Hoà Cung lại hiện lên.
Có vị tiên sinh dạy hắn học mà hắn vô cùng kính sợ, có lão sư dạy hắn nhập môn tu hành, có mẫu thân dịu dàng luôn yêu thương chăm sóc hắn…
Tất cả vẫn như mới hôm qua, nhưng đã một đi không trở lại.
Không biết qua bao lâu, Giang Ái Kiếm mới thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc khom người nói với Lục Châu. “Sống chết có số… Ta đã tận lực.”
“Ngươi rất thông minh.”
“Kỳ thực dù ngươi có cầu tình hay không thì cũng chẳng thể thay đổi quyết định của lão phu…”
Trong lòng Giang Ái Kiếm cạn lời không còn gì để nói. Vậy ngài còn nói ta không có công lao cũng có khổ lao để làm gì!
Nhưng nội tâm hắn cũng cả kinh… Lão tiền bối hỏi như vậy hiển nhiên là vì không muốn nhìn thấy mình biến thành trở ngại. Vừa nghĩ tới đây, Giang Ái Kiếm lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
“Nhưng mà… niệm tình ngươi và Lưu Thương có quan hệ đặc thù, sau này chuyện của hoàng thất ngươi không cần nhúng tay vào nữa.”
Nghe vậy, Giang Ái Kiếm chắp tay nói: “Đa tạ lão tiền bối.”
Không nhúng tay vào chuyện của hoàng thất, đương nhiên phải làm những chuyện khác… Giang Ái Kiếm chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:
“Cơ lão tiền bối, ngài bảo ta tìm nữ tử họ Lạc, ta không cách nào tìm được cả!”
“Hiện tại tin tức về nàng ta rất ít, lão phu cũng vì thế mới tới đây.”
Hoàng phu nhân nghi hoặc nói: “Nữ tử họ Lạc?”
Giang Ái Kiếm đáp: “Nữ tử họ Lạc này ba trăm năm trước từng trợ giúp Vân Thiên La bước vào bát diệp, thành lập tam tông. Người này tinh thông âm luật, nhưng cho tới giờ vẫn không tìm được thêm manh mối nào về nàng ta, chẳng khác nào đang mò kim đáy biển!”
“Kỳ nữ như vậy sao có thể là hạng người vô danh?” Hoàng phu nhân không thể lý giải.
“Sư nương, ngài nói đúng rồi đó, nàng ta chính là người vô danh. Ta không tra ra được, e là Tư Vô Nhai cũng chẳng khá hơn.” Giang Ái Kiếm nói.
Đúng lúc này, Hải Loa đột nhiên nâng Lam Điền Ngọc lên, thảng thốt nói: “Nóng, nóng… nóng quá.”
Lam Điền Ngọc nóng đến mức bốc lên khói xanh.
“Nhanh nhanh nhanh… đem nó đặt dưới ánh mặt trời.” Giang Ái Kiếm vội nói.
Hải Loa sửng sốt nhìn sang Lục Châu. Lục Châu gật đầu: “Đi đi.”
Hải Loa vội vàng chạy ra khỏi đại điện, đặt Lam Điền Ngọc trên bậc thềm.
Ánh mặt trời chiếu vào Lam Điền Ngọc, khói xanh càng lúc càng nồng đậm, toả ra quang mang chói mắt.
Lục Châu trầm giọng nói: “Giơ một ngón tay ra, nín hơi ngưng thần, tập trung tư tưởng.”
“Vâng.”
Hải Loa làm theo. Lục Châu vung tay, Lam Điền Ngọc bay lên không trung, ánh mặt trời như đang nung chảy nó.
“Nhận chủ.”
Vù!
Lục Châu đánh ra một đạo cương nhận xẹt qua ngón tay Hải Loa. Máu chảy xuống rơi vào Lam Điền Ngọc.
Roạt!
Lam Điền Ngọc tựa như bị kích hoạt, quang mang toả ra dần dần nhu hoà.
Các đệ tử Bồng Lai đảo đứng bên ngoài đại điện nhìn Hải Loa bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Độ trân quý của Lam Điền Ngọc không cần phải nói, từng có người mạo hiểm chèo thuyền ngao du trên biển, bắt giữ đủ loại hải thú để tìm kiếm Lam Điền Ngọc.
Trong một khoảng thời gian dài, Lam Điền Ngọc từng là một trong những bảo bối quý hiếm nhất của tu hành giới. Thế nhưng hải thú quá hung tàn, tu hành giả cấp thấp thì chùn bước, tu hành giả cao tầng thì không ngó ngàng tới, dần dần Lam Điền Ngọc càng lúc càng quý giá.
Nay thấy Lam Điền Ngọc nhận chủ, ai nấy đều hâm mộ mà nhìn.
Lam Điền Ngọc tựa như biến thành chất lỏng, lơ lửng giữa không trung.
“Ngươi muốn nó có hình dạng như thế nào?”
Ngọc bội, trang sức, vòng tay, thậm chí là dây chuyền… nàng có thể thoải mái lựa chọn.
Lục Châu nghĩ nữ hài tử sẽ thích trang sức, không ngờ Hải Loa vui vẻ nói chắc nịch: “Cây sáo.”
“Sáo?” Đám người nghi hoặc.
Lam Điền Ngọc rất thích hợp dùng làm ngọc bội mang bên người để cải biến kỳ kinh bát mạch. Đây là lần đầu tiên có người muốn biến Lam Điền Ngọc thành sáo.
Lục Châu nghĩ Hải Loa am hiểu âm luật, dùng Lam Điền Ngọc như sáo cũng không tệ.
Cây sáo nàng cầm về từ Kinh Châu Thành chỉ là sáo thông thường, không thể dùng được lâu. Có cây sáo mới này xem ra lại càng thích hợp với nàng.
“Được.” Lục Châu phất tay.
Cương khí vờn quanh Lam Điền Ngọc, dưới ánh mặt trời, Lam Điền Ngọc dần dần định hình.
Lát sau làn khói xanh tản đi, cây sáo Lam Điền Ngọc trơn bóng toả sáng lóng lánh xuất hiện trước mặt mọi người.
Sáo Lam Điền Ngọc bay vào tay Hải Loa, truyền đến cảm giác mát lạnh.
“Nếu là ta, ta sẽ chọn hình dạng kiếm. Kiếm Lam Điền Ngọc, chà chà chà, cho dù tổn hao mười năm tuổi thọ để đổi lấy ta cũng nguyện ý…” Giang Ái Kiếm nhìn mà chảy nước miếng.
Rất nhiều thứ không nên nghĩ tới.
Một khi đã nghĩ thì sẽ cảm thấy Long Ngâm Kiếm đang ôm trong tay không còn vẻ kinh diễm như lúc mới thấy lần đầu.
Hải Loa có được bảo vật vừa ý, nàng càng vui vẻ ngắm nó không nỡ rời tay.
Thưởng thức một lúc lâu, Hải Loa mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu, lễ phép nói: “Tạ ơn.”
Giang Ái Kiếm hỏi: “Có am hiểu âm luật không?”
Hải Loa không trả lời hắn mà đưa sáo Lam Điền Ngọc lên môi…
Tiếng sáo dồn dập truyền đi, điệu sáo này khác với những điệu sáo trước đây. Không vận dụng âm luật, không dài như một bài hát mà chỉ là một tiếng kêu dồn dập.
Khi tiếng sáo lan đến mặt biển, từng đàn cá tung bay lao ra khỏi mặt nước như đang nhảy múa.
Chỉ một tiếng sáo đã đủ chứng minh thiên phú và năng lực thần kỳ của nàng.
Giang Ái Kiếm trợn mắt há hốc mồm, không khỏi vỗ tay nói: “Chúc mừng Cơ lão tiền bối lại nhặt được một vị tiểu tổ tông.”
Hải Loa quay đầu nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu tổ tông?”
“Đừng để ý đến hắn. Cái tên này miệng chó không mọc được ngà voi.” Tiểu Diên Nhi kéo Hải Loa sang một bên.
“Nha.” Hải Loa gật đầu.
Lục Châu hài lòng vuốt râu, xem ra sáo Lam Điền Ngọc còn đáng sợ hơn cả vũ khí thiên giai thông thường.
Sau này khi Hải Loa bước vào cảnh giới đại tu hành giả, nàng sẽ có thể điều khiển hung thú mạnh mẽ hơn.
Lục Châu nhìn ra được Hải Loa trở nên vui vẻ phấn chấn hơn nhiều, bèn hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Hải Loa cầm sáo Lam Điền Ngọc, khẽ nói: “Ta rất thích nó.”
“Đưa tay ra.” Lục Châu nói.
Hải Loa ngoan ngoãn vươn tay cho Lục Châu bắt mạch.
Lục Châu cảm nhận được kỳ kinh bát mạch của nàng có một nguồn năng lượng nuôi dưỡng rất ôn hoà. Hắn thậm chí còn cảm giác được Hải Loa đã thông Ngũ khiếu.
“Đây chính là hiệu quả của Lam Điền Ngọc?” Lục Châu âm thầm kinh ngạc.
Nói ra nào có ai tin?
Sử sách có ghi chép, có tu hành giả thiên tài buổi sáng khai Nhất khiếu, buổi chiều khai Ngũ khiếu, bước vào Phạn Hải cảnh. Đây là cực hạn của nhân loại.
Hải Loa tuy mất mấy ngày mới thông Ngũ khiếu nhưng nàng không hề tu hành, cũng không có cảm ngộ hay tâm đắc gì, cứ tự nhiên mà tiến bộ.
Chỉ cần so sánh đã thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chờ khi hiệu quả của Lam Điền Ngọc hoàn toàn hiển hiện, nếu Hải Loa thật sự có thể tu hành, Lục Châu sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Thấy mọi chuyện đã ổn thoả, Lục Châu xoay người gọi: “Giang Ái Kiếm.”
Giang Ái Kiếm phản xạ có điều kiện, lại giơ tay lên điểm danh. “Có có có…”
“Thông báo cho Lận Tín của Thái Hư Học Cung, trong vòng bảy ngày phải cho lão phu một lời giải thích.”
Giang Ái Kiếm nghe vậy cả kinh, không dám nhiều lời, chỉ khom người nói: “Tuân lệnh.”
“Ngoài ra, nữ tử họ Lạc có khả năng là người nơi khác.”
Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài có trận văn màu đỏ kia. Nếu người trong quan tài khẳng định thế gian có cửu diệp và thập diệp tồn tại, vậy thì rất có thể hắn và nữ tử họ Lạc đến từ cùng một nơi.
Thật đau đầu.
“Ta sẽ tận lực tìm kiếm.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu gật đầu đi ra khỏi đại điện. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng bước theo sau.
Giang Ái Kiếm thấy vậy, biết bọn họ muốn đi, lập tức cùng Hoàng phu nhân đưa tiễn.
“Cung tiễn lão tiền bối.”
Ngoài quảng trường trước đại điện, hai ngàn tám trăm tên đệ tử Bồng Lai đảo cũng đồng thanh nói:
“Cung tiễn lão tiền bối.”
Ba người Lục Châu bước lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch đạp không bay đi, chỉ trong giây lát đã biến mất ở chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận