Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 899

Một cơn gió cuốn tới đánh tan đám kiếm cương đồng thời thổi Trương Thiếu Khanh bay ngược ra sau, khiến hắn xoay mấy vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Sắc mặt Trương Thiếu Khanh tái đi. Điện chủ ra tay đã khiến hắn tỉnh táo lại, nghĩ lại một màn vừa rồi, hắn nhận ra mình hẹp hòi và ngu xuẩn đến cỡ nào. Thân là cửu diệp sao có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế.
“Điện chủ thứ tội ! Ta… ta…” Trương Thiếu Khanh quỳ phịch xuống, mặt ửng đỏ nói không nên lời.
Nếu thản nhiên nhận thua thì không có gì, bây giờ luận bàn thua còn thua cả phong độ, mặt mũi của thủ toạ đều bị mất sạch. Mấy người này tuổi tác tuy lớn nhưng ở trước mặt Lục Châu và Tư Không Bắc Thần thì đều tính là người trẻ tuổi.
“Cấm túc một tháng, diện bích hối lỗi.” Ngữ khí Tư Không Bắc Thần bình tĩnh mà uy nghiêm.
Lục Châu cũng mở miệng nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là chuyện tốt, có thể đốc thúc sự tiến bộ. Nhưng là… đừng nên để lòng hiếu thắng che mắt mình.”
Tư Không Bắc Thần gật đầu: “Còn không mau bái tạ Lục huynh.”
“Đa tạ lão tiền bối, lão tiền bối khoan dung độ lượng… Ta thật hổ thẹn, hổ thẹn…” Trương Thiếu Khanh xấu hổ vô cùng, vội vàng cung kính hạ xuống.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Kiếm chia tứ đẳng: Thứ Nhân Kiếm, người trong thiên hạ đều có thể sử dụng, Chư Thánh Kiếm là dùng vũ dũng để tranh phong, Thiên Tử Kiếm là để cứu chư hầu, thiên hạ thần phục, Vạn Vật Kiếm là không kiếm cũng như có kiếm. Một kiếm kia của ngươi cho dù uy lực cường đại nhưng lại quá cường điệu, xem thường đối thủ, lực lượng có thừa nhưng thực chiến không đủ. Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi rất ít trải qua sinh tử chiến.”
Không đợi Trương Thiếu Khanh hồi đáp, Ngu Thượng Nhung đã nói tiếp: “Trong kiếm của ngươi thiếu đi lĩnh ngộ đối với sinh tử, thiếu đi sát khí.”
Chỉ có cao thủ thường xuyên hành tẩu trên lưỡi đao mới hiểu được mỗi chiêu mỗi thức đều là sinh tồn và cơ hội.
Trương Thiếu Khanh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay khom người với Ngu Thượng Nhung: “Thụ giáo.”
Quả thật hắn không trải qua sinh tử ma luyện, thế nên mới xếp hạng cuối cùng trong số các vị thủ toạ Cửu Trọng Điện.
Nghe kiến giải này, Tư Không Bắc Thần cảm thấy rất thú vị bèn nói:
“Ta cũng là người tu hành kiếm đạo, cho đến bây giờ mới nghe được kiếm đạo phân thành tứ đẳng. Người trẻ tuổi, kiếm đạo của ngươi bao nhiêu đẳng?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Kiếm đạo của ta chẳng qua chỉ là nhị đẳng mà thôi. Ta thích dùng vũ dũng tranh phong, bản thân lại có ràng buộc, e là khó có thể đột phá.”
Lục Châu nhìn hắn, trên gương mặt già không có biến hoá nhưng trong lòng lại có vạn con thảo nê mã chạy qua. Câu chuyện đó lão phu chỉ thuận miệng mà bịa ra, bây giờ chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
Tư Không Bắc Thần nói: “Tu vi kiếm đạo của ngươi đã vượt qua Trương Thiếu Khanh mà chỉ tính là nhị đẳng?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu. “Kiếm đạo không bờ bến.”
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, gió đêm thổi tới. Tư Không Bắc Thần đột nhiên điểm nhẹ mũi chân bay lên cao, toà hồng liên thập diệp xuất hiện.
Pháp thân vừa hiện ra đã tiêu tán. Hung thú trên trời đột nhiên điên cuồng lao tới như vừa nhìn thấy mỹ vị thế gian, số lượng nhiều đến che khuất cả bầu trời.
Tư Không Bắc Thần nâng tay lên, giữa hai ngón tay ngưng tụ ra một đạo kiếm cương, sau đó bàn tay vung lên. Kiếm cương từ trên bầu trời rơi xuống như tuyết, đâm xuyên người đám hung thú.
Lục Châu giật mình cảm thấy kiếm cương của Tư Không Bắc Thần như bị quay chậm, tốc độ phi hành và thời điểm kiếm cương rơi xuống hoàn toàn trùng khớp nhau tựa như đã luyện tập cả trăm lần.
Đám người kinh hãi quan sát. Ngu Thượng Nhung cũng phải thán phục: “Đây chính là kiếm đạo của thập diệp?”
“Theo ngươi thì kiếm đạo của ta được bao nhiêu đẳng?” Tư Không Bắc Thần hỏi.
Ngu Thượng Nhung không hề keo kiệt lời khen: “Thiên Tử Kiếm.”
Trên đời này người có thể khiến Ngu Thượng Nhung tán thưởng không nhiều. Tư Không Bắc Thần chỉ nhấc tay, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, dùng hai tay ngưng tụ kiếm cương, lại ngưng tụ nguyên khí xung quanh thành cương, loại thủ đoạn này đã đủ để thiên hạ thần phục.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Không phải là Vạn Vật Kiếm sao?”
Hắn là Điện chủ Cửu Trọng Điện, luôn được người khác đánh giá là tuyệt thế vô song. Kiếm đạo của hắn lý ra nên là đẳng cấp cao nhất, không ngờ Ngu Thượng Nhung chỉ đánh giá hắn tam đẳng kiếm đạo.
Gió càng lúc càng lớn, thổi vù vù bên tai.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vạn vật đều có thể là kiếm, nhưng không kiếm lại thắng hữu kiếm. Năm ngón tay cũng tính là vật.”
Không sử dụng vũ khí để tạo ra kiếm cương đã là rất khó, mà cái gì cũng không cho dùng thì khó càng thêm khó.
Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu, cảm thấy lời hắn rất có lý. “Đạo tu hành phải dùng nguyên khí nhập thể, ngưng nguyên khí thành cương. Nguyên khí cũng được xem là một vật, nếu là như vậy thì thế gian này e là không ai có thể đạt vô kiếm chi đạo. Lục huynh…”
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thấy hai mắt Lục Châu sáng ngời có thần đang nhìn thẳng về một nơi trống rỗng nào đó.
Năm vị thủ toạ, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ cũng đều quay sang nhìn Lục Châu. Lúc này Lục Châu không vuốt râu mà một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người trông cứng đờ.
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cảm thấy quái dị bèn đi tới bên cạnh sư phụ, khẽ khàng kéo góc áo hắn nhưng Lục Châu vẫn không phản ứng.
Nơi này cũng chỉ có mình Tiểu Diên Nhi dám làm ra hành vi to gan như vậy. Nàng lại đi tới trước mặt sư phụ, bởi vì chiều cao khiêm tốn nên nàng phải nhảy lên hô lớn: “Sư phụ?”
Trên bầu trời, đám hung thú không ngừng líu ríu gọi bầy. Diêu Thanh Tuyền nói: “Ta đi khởi động trận văn.”
Cuồng phong tàn phá bừa bãi kích thích đám hung thú trên bầu trời. Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu đồng ý, chậm rãi hạ xuống.
“Lục huynh?” Hắn cau mày gọi.
[Ting ! ký chủ đã lĩnh ngộ một loại kiếm đạo mới: Định Phong Ba.].
Khi đám hung thú đến gần, cuồng phong trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung đột nhiên hoá thành kiếm, phong kiếm rợp trời lạnh đến thấu xương xé xác hung thú.
Đám người cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận