Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1995: Gian tế

Chư Hồng Cộng hít sâu một hơi, chợt cảm thấy vị trí điện thủ không thơm như lúc trước.
Thất Sinh nói tiếp: “Nếu không có việc gì quan trọng, đừng nên tuỳ tiện rời khỏi Thánh Điện. Nhớ kỹ, Thánh Điện mới là nơi an toàn nhất đối với ngươi.”
Hắn nhất rất mạnh hai chữ “an toàn”.
Nói xong, Thất Sinh xoay người rời đi, để lại Chư Hồng Cộng ngồi ngẩn người bên trong đạo trường.
Giữa không trung.
Thất Sinh vừa phi hành vừa quan sát đại địa.
Tên thuộc hạ cấp tốc bay theo sau, thấp giọng hỏi: “Điện thủ, vì sao ngài không nói cho hắn biết thân phận thật?”
“Thời cơ còn chưa đến, làm như vậy chỉ mang đến phiền phức thôi. Chư Hồng Cộng nhìn như ngốc nghếch nhưng kỳ thực lại rất giảo hoạt, hôm nay nói chuyện với hắn, nhìn như ta thuyết phục hắn nhưng sự thật không phải như thế. Chỉ là hắn có một khuyết điểm rất rõ ràng, miệng không kín kẽ.” Thất Sinh nói.
“Điện thủ cao kiến.”
Thất Sinh và mấy tên Ngân Giáp Vệ không ngừng phi hành, nhưng mục đích không phải là Phù Văn điện.
Khi bọn hắn bay qua vài dãy núi vân vụ lượn lờ, Thất Sinh bỗng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang.
Giữa các ngọn núi xuất hiện mây mù vần vũ, có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Thất Sinh nâng tay lên ngăn lại. “Dừng.”
“Sao thế điện thủ?”
“Có cạm bẫy. Chúng ta đi đường vòng.”
“Vâng.”
Thất Sinh cảm giác được giữa các dãy núi có dị động, nhưng không rõ ràng là cạm bẫy gì. Hắn là người cẩn thận không thích mạo hiểm, biện pháp tốt nhất chính là đi đường vòng.
Dẫn theo đám Ngân Giáp Vệ, Thất Sinh bay đường vòng cách đó trăm dặm. Trời trong xanh không một gợn mây, có thể nhìn rõ đám núi non ở đằng xa.
“Hừm?” Thất Sinh lại dừng lại.
“Điện thủ, có phát hiện gì sao?”
“Có trận pháp.” Thất Sinh nhíu mày. Trận pháp đang từ từ biến mất, hết lần này đến lần khác lại chọn ngay lúc hắn đi đường vòng.
“Đi mau!”
Thất Sinh dẫn đám người lao về phía chân trời. Bay chừng hai ngàn dặm, khi không còn thấy dãy núi đó nữa, Thất Sinh mới thả chậm lại tốc độ.
“Điện thủ, hẳn là an toàn rồi.”
Thất Sinh gật đầu: “Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là Thần Sát Đại Trận.”
Ngân Giáp Vệ lộ vẻ kinh ngạc: “Dãy núi đó trông không có gì lạ, sao lại ẩn tàng trận pháp tà ác như thế?”
“Có người cố ý ở đó chờ chúng ta.” Thất Sinh phán đoán.
“Sao lại có thể như thế?”
“Bọn hắn không chỉ biết rõ lộ tuyến mà còn hiểu rõ phong cách làm việc của ta.”
Thất Sinh không thích sử dụng phù văn thông đạo công cộng, một phần là không tin tưởng những thông đạo kia, một phần là vì không muốn bại lộ hành tung của mình. Đối phương bày Thần Sát Đại Trận ở đó, rõ ràng là biết hắn sẽ đi ngang qua.
Thất Sinh đột nhiên hỏi: “Chừng nào đến?”
Ngân Giáp Vệ bay phía trước quay đầu đáp: “Còn nửa canh giờ nữa sẽ đến Thái Trạch, bên đó là phù văn thông đạo gần đây nhất.”
Hắn vừa nói xong, Thất Sinh bỗng trầm giọng nói: “Sao ngươi biết ta muốn đến Thái Trạch?”
Tên Ngân Giáp Vệ vừa trả lời bỗng ngẩng đầu.
Ba tên Ngân Giáp Vệ còn lại lập tức ý thức được vấn đề, cấp tốc vây quanh đối phương, trường mâu chĩa thẳng vào người hắn.
Thất Sinh còn có một thói quen, mỗi khi đi ra ngoài cũng chỉ có mình hắn biết lộ tuyến, thỉnh thoảng hắn sẽ đánh dấu lên bản đồ đặt trong thư phòng.
“Điện thủ, oan ức quá! Chúng ta chẳng phải đang phi hành về phía Thái Trạch sao?”
“Trước đó thì phải, bây giờ thì không…” Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên phải hừ lạnh một tiếng, “Phản đồ!!”
Thất Sinh đi tới trước mặt người kia, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, “Các ngươi lui ra.”
“Vâng.”
Ba tên Ngân Giáp Vệ lập tức đứng sang một bên, để lại không gian đơn độc chỉ còn hai người. Thất Sinh nhìn kẻ phản bội, mỉm cười hỏi: “Nói đi, ai là chủ nhân của ngươi?”
“Oan ức quá!” Tên Ngân Giáp Vệ này vẫn tiếp tục kêu oan.
Thất Sinh lắc đầu, vươn tay tóm lấy cổ hắn. “Nói.”
“Điện thủ, ngài… ngài am hiểu công tâm, chỉ sợ đã trúng kế ly gián của địch nhân. Thuộc hạ, thuộc hạ… bị oan mà!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội.”
Năm ngón tay Thất Sinh dùng lực, càng siết càng chặt, tên Ngân Giáp Vệ mặt đỏ tới mang tai, toàn thân run lên, tròng mắt như muốn bắn ra ngoài.
Lúc này Thất Sinh bỗng thấp giọng nói một câu: “Bản đồ đánh dấu ở Thái Trạch… là ta cố ý làm ra.”
“A !”
Rắc.
Ngón tay co lại, cổ tên Ngân Giáp Vệ đứt đoạn, liên toạ bị bức hiện ra. Thất Sinh giơ tay chém xuống, đánh nát liên toạ.
Ầm!
Vừa nhanh vừa hung ác. Liên toạ tan thành mây khói.
Thi thể tên Ngân Giáp Vệ rơi xuống. Thất Sinh lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chỉ để diệt trừ ngươi mà thôi…”
Ba tên Ngân Giáp Vệ còn lại quay trở về, không nói một câu. Thất Sinh không gấp gáp rời đi mà đứng ở không trung chờ đợi một lúc.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, phía chân trời truyền đến giọng nói tán thưởng: “Bội phục, bội phục.”
Một đoàn tu hành giả hơn ngàn người xuất hiện, bọn hắn đông như châu chấu, không ngừng bay đến gần. Không bao lâu sau đã bay tới cách Thất Sinh trăm mét.
Người cầm đầu khôi ngô cao lớn, làn da đen đúa, ánh mắt lăng lệ. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi chạy không thoát đâu.”
“Ban Hiệt đạo thánh của Át Phùng điện? Lần đầu gặp mặt, xin hỏi có gì chỉ giáo?" Thất Sinh lễ phép chào hỏi.
Ban Hiệt khẽ nhíu mày, trong mắt loé lên tia kinh ngạc: "Ngươi nhận ra ta?"
“Ai mà chẳng biết danh tiếng Ban đạo thánh?” Thất Sinh nói.
Từ khi vào Thái Hư, Thất Sinh đã âm thầm ghi nhớ chân dung và bối cảnh của các nhân vật có tiếng tăm.
Ban Hiệt nói: “Ta đúng là đã xem thường ngươi. Mà không, cũng không tính là xem thường.”
“Chỉ giáo cho?”
“Loại người như ngươi rất tự phụ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Ban Hiệt nói, “Bên phía Tiểu Phong Sơn chỉ là một chút khói xanh do người của ta an bài đốt lên mà thôi, không có Thần Sát Đại Trận nào cả. Nơi này mới là nơi ta âm thầm phục kích ngươi.”
Ba tên Ngân Giáp Vệ lui lại mấy bước, có vẻ khẩn trương. Mà Thất Sinh thì vẫn đạm nhiên đứng đó, khẽ gật đầu.
Ban Hiệt tiếp tục nói: “Điểm thứ hai… Ngươi giết nhầm người. Ha ha ha…”
Thất Sinh vẫn bình tĩnh vô cùng.
Thấy hắn không nói chuyện, Ban Hiệt lên tiếng chất vấn: “Từ khi Thái Hư lên trời tới nay, luôn có một số đám tiểu sửu muốn bước chân vào thập điện. Ngươi rõ ràng đã là điện thủ Đồ Duy điện, vì sao còn muốn thò tay tới Át Phùng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận