Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2032: Một chưởng đánh nát 300.000 năm thọ mệnh

Thanh Đế quay đầu truyền âm nhập mật với Xích Đế: “Chẳng lẽ… ngươi không cảm thấy có chút quen thuộc sao?”
“Hả?” Xích Đế không rõ Linh Uy Ngưỡng đang nói cái gì. “Cái gì quen thuộc?”
“Bản đế cũng không rõ lắm, nhìn cho kỹ là được. Chỉ sợ lần này ba người chúng ta không thể thoát khỏi vũng nước đục này.” Thanh Đế đáp.
Lục Châu đạm nhiên nhìn vô số liên hoa đỏ rực màu máu vần vũ giữa không trung, không thèm để Hoa Chính Hồng vào mắt.
Bàn tay khẽ nắm lại, thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn, một vòng xoáy như mũi khoan xuất hiện khiến Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến khẽ rung động.
Một con quái vật khổng lồ từ bên dưới Đại Uyên Hiến bay vọt lên Thái Hư, xông lên tới Vân Trung Vực, thân thể nó bao trùm toàn bộ hư không che khuất tầm mắt của mọi người. Trông nó lớn như Thanh Long Mạnh Chương, đôi mắt sáng như nhật nguyệt.
Lam Hi Hoà nhướng mày nói: “Thủ hộ giả Đại Uyên Hiến?”
Từ xưa đến nay không có mấy người được nhìn thấy bộ dáng của thủ hộ giả Đại Uyên Hiến, chỉ biết nó là một trong những hung thú mạnh mẽ nhất thiên hạ, không kém gì thiên chi tứ linh thời kỳ đỉnh phong, có thể so sánh với sinh vật viễn cổ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn nó: “Đây không phải chỗ ngươi nên đến! Trước khi lão phu chưa thay đổi chủ ý… Cút đi.”
Hắn hoàn toàn có thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lên người con quái vật, nhưng không cần thiết. Quái vật phát ra tiếng trầm thấp nghẹn ngào, thân thể cuồn cuộn bay trở về đường cũ.
Nó không phải đồ ngu, chuyện phiền phức trong Thái Hư không tới lượt nó quản, mà nó cũng lười quản. Không bao lâu sau, thân ảnh nó đã biến mất không thấy nữa.
Đám người không khỏi kinh ngạc. Nói một câu đã đẩy lùi được sinh vật cường đại bậc này, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Hoa Chính Hồng gần như sử dụng toàn bộ sở học trong đời để ngăn trở một chưởng này. Mà trong không trung, vòng xoáy đã biến lớn đến cực đại.
Khi lực lượng hình thành, Lục Châu nói: “Chưởng thứ ba, Hạo Nhiên Thiên Cương chưởng của Nho môn!”
Khắp nơi trong Vân Trung Vực tràn ngập hạo nhiên chính khí, cấp tốc tụ lại vào chưởng ấn trong tay Lục Châu.
Hạo Nhiên Thiên Cương chưởng xuyên thủng hư không, cương khí cường đại như đao càn quét tứ phương, chưởng ấn bay thẳng về phía Hoa Chính Hồng, đánh nát đám hồng liên, không gian băng liệt rồi vỡ vụn.
Hoa Chính Hồng kêu lên đau đớn, thảm thiết nói: “Chỉ là lực lượng đơn thuần, không có bất kỳ quy tắc nào?!”
Lực lượng cường đại chân chính có thể đánh nát tất cả thủ đoạn lòe loẹt khác!
Đầu óc Hoa Chính Hồng trống rỗng, thân thể lại rơi xuống lần nữa. Một đạo quang luân dập dờn phát tiết ra nguyên khí phong bạo.
“Quang luân?!”
“Một chưởng đánh hạ một quang luân trị giá 300.000 năm thọ mệnh?!”
Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn quang luân dập dờn bốn phía kia. Trước đó còn có khôi nô bảo hộ, bây giờ Hoa Chính Hồng còn lại gì?
Hoa Chính Hồng bởi vì sự ngạo mạn lỗ mãng của mình mà mất đi một quang luân, trả giá bằng 300.000 năm tuổi thọ!
Đám tu hành giả suy nghĩ đến xuất thần, trong lòng không hề thèm muốn lực lượng sinh cơ đang tản mát trong không gian, chỉ có kinh ngạc và khẩn trương…
Tiếp theo nên làm như thế nào?
Nếu Thánh Điện trách tội, hôm nay tất cả mọi người ở Vân Trung Vực đều sẽ bị phạt. Ba vị Đại Đế và Thượng Chương Đại Đế có đầy đủ tu vi và địa vị, có lẽ sẽ bình yên vô sự, nhưng dân đen bọn hắn biết làm thế nào?
“Hoa chí tôn đâu rồi?”
Có người đưa mắt tìm kiếm nhưng chẳng thấy thân ảnh Hoa Chính Hồng đâu.
“Ba chưởng… sẽ không đánh chết nàng ta đó chứ?”
“Không thể nào, Hoa chí tôn có ít nhất năm đạo quang luân, hao tổn một quang luân vẫn còn bốn quang luân mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng cho dù bọn hắn tìm kỹ tới đâu cũng không thấy được Hoa Chính Hồng.
Xích Đế có chút lo lắng, hắn thật không muốn Hoa Chính Hồng chết trước mặt mình, vũng nước đục này quá sâu rồi!
“Để bản đế nhìn xem.” Bạch Đế bay ra ngoài, vọt xuống Đại Uyên Hiến bên dưới để tìm kiếm. Hai mắt hắn nở rộ quang hoa quét qua tứ phương.
“Kỳ quái. Hoa Chính Hồng ăn phải ba chưởng nhưng cũng không đến mức phải bỏ chạy như thế chứ? Chẳng lẽ… nàng ta đang tìm cách khôi phục quang luân?”
Bạch Đế lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. “Thiên đạo luân hồi, thù chưa báo chẳng qua là thời cơ chưa tới. Việc này bản đế không giúp nổi ngươi.”
Bạch Đế trở về phi liễn, bình tĩnh nói: “Hoa chí tôn bị thương, hẳn là đã rời đi trước để chữa thương rồi.”
Mí mắt Xích Đế khẽ rung, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu đứng giữa không trung: “Các hạ làm thế không sợ Thánh Điện trách tội?”
Lục Châu đường đường chính chính nói: “Lão phu đã cảnh cáo từ trước, ba chưởng này bất luận sinh tử. Hoa Chính Hồng còn chưa nói gì, ngươi gấp làm chi?”
Xích Đế: “?”
Dù gì bản đế cũng là đại nhân vật, thái độ của ngươi đúng là không coi ai ra gì.
Xích Đế không tức giận mà quay đầu nhìn Bạch Đế, thấy Bạch Đế gật đầu với mình, biểu tình như đang an ủi: ngàn vạn lần đừng có tức giận nha!
Xích Đế thản nhiên nói: “Không ngờ chủ nhân Ma Thiên Các lại mạnh mẽ đến thế. Nếu có thời gian bản đế muốn mời các hạ đến Nam Thủy Vực uống chén trà.”
Lục Châu lắc đầu: “Uống trà thì miễn đi, có rảnh thì ngươi hãy đến Kê Minh thăm nữ nhi đi kìa.”
Lục Châu không có ấn tượng tốt với Xích Đế. Nếu nói Thượng Chương bị Vô Thần Luận Giáo Hội và Ô tổ lừa gạt, lại thêm tình thế lúc đó vô cùng nguy cấp mới phải đưa Hải Loa đến bí ẩn chi địa, vậy Xích Đế thuần túy là kẻ làm cha không tim không phổi.
Hai người không hề giống nhau.
Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả nữ nhi ruột thịt mà cũng có thể ném bỏ rồi giam cầm ở Thiên Khải Chi Trụ, để nàng người không ra người quỷ không ra quỷ thì loại người này tốt đẹp ở chỗ nào?
Xích Đế nghe vậy, cau mày nói: “Người từng đi qua Kê Minh?”
Lục Châu không thèm để ý. Xem lão phu là phạm nhân để tra hỏi à?
Lúc này, Bạch Đế cũng cười nói: “Nếu có cơ hội, bản đế cũng muốn mời các hạ đến hòn đảo thất lạc ở phía đông Vô Tận Hải để làm khách.”
Khiến mọi người ngoài ý muốn là Lục Châu lại gật đầu đáp: “Lão phu cũng có chuyện muốn hỏi ngươi, hôm khác gặp lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận