Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2139: Lam pháp thân cấp Chí Tôn

Mà chính lúc này, một đạo quang trụ trùng thiên cường đại hơn bao giờ hết bắn ra, lực lượng xung kích mặc kệ tất cả đạo lực lượng trên người mười tên Thánh Điện Sĩ, đâm thẳng vào quang luân của bọn hắn.
Ầm!
Quang luân trở nên ảm đạm như sắp bị đánh vỡ, đám Thánh Điện Sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng.
“Đây là lực lượng gì?!”
Quang trụ phát tiết lực lượng ra ngoài rồi từ từ ngưng tụ lại thành một đạo quang luân màu xanh lam.
“Lam nhật quang luân?!”
Nam Bình cảm giác được trước mặt mình có một cỗ năng lượng chấn động, phía trên Đông Các từ từ hiện ra một đạo hư ảnh. Hư ảnh kia có đôi mắt toả lam quang, tóc dài tung bay, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Toàn thân Nam Bình run lên, khẽ nói: “Ma… Ma Thần?”
Lục Châu không hề nhúc nhích, chỉ đứng chắp tay nhìn mười tên Thánh Điện Sĩ. Hắn đã khai Mệnh Cách xong, quang luân thứ hai của lam pháp thân cũng đã hình thành. Đến hiện tại, lam pháp thân đã dẫn trước kim pháp thân.
“Cán cân khiến các ngươi có tu vi nguỵ Đại Đế, nhưng các ngươi biết cách sử dụng quy tắc sao?” Lục Châu thản nhiên nói, khẽ phất tay.
Ầm! Nam Bình bị đánh bay ra ngoài.
Lực lượng Đại Đế của hắn vốn có thể ngăn trở một phần công kích, nhưng lực lượng lam liên lại xuyên thủng mọi loại quy tắc, không xem tầng phòng ngự của hắn ra gì.
Một cái phất tay đánh bại Đại Đế, trên đời này còn có ai?
Nhìn Nam Bình bị đánh bay, chín người còn lại trừng to mắt chó. Chênh lệch giữa đôi bên quá nhiều rồi! Giữa Đại Đế với nhau còn có chênh lệch như trời biển, nếu không vì sao Minh Tâm có thể khiến bốn vị Đại Đế rời khỏi Thái Hư, lưu lạc trên Vô Tận Hải?
Huống chi bọn hắn còn là nguỵ Đại Đế.
Lục Châu cũng không ngờ được lực lượng của quang luân mới lại mạnh đến vậy, trực tiếp đánh bay Nam Bình. Giống như trước kia hắn vừa nắm giữ lực lượng phi phàm đã có thể dùng một tiễn miểu sát cường giả thất diệp.
Lục Châu thu hồi quang luân, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Nam Bình, thản nhiên hỏi: “Minh Tâm phái ngươi tới?”
Trước đó còn đánh rất khí thế, sau khi ăn một chiêu, Nam Bình trở nên ỉu xìu nói: “Vâng…”
“Vì sao hắn không tự mình đến?”
“Đại Đế bệ hạ còn… còn có việc quan trọng cần làm.” Nam Bình nhẹ giọng nói.
“Lão phu rời khỏi Thái Hư nhiều năm, Thái Hư vẫn nhớ kỹ lão phu như vậy. Trong thiên hạ này không thiếu người e sợ lão phu, thêm hắn cũng không tính là nhiều.”
Nam Bình không dám phản bác, trong lòng hắn cũng cảm thấy Minh Tâm Đại Đế có vẻ e ngại Ma Thần.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Lục Châu hỏi.
Nam Bình hít sâu một hơi nói: “Ta phụng mệnh Minh Tâm Đại Đế đến yết kiến Ma Thần đại nhân, chỉ là đến gặp mặt, không có ý gì khác.”
Giang Ái Kiếm liền nói ngay: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ. Nếu chỉ đến bái phỏng, vậy ta bảo các ngươi cút đi sao còn không cút?”
Nam Bình không khỏi lắc đầu đáp: “Xin Ma Thần đại nhân thứ lỗi, chúng ta không dám chống lại Minh Tâm Đại Đế. Nếu không gặp được ngài, khi trở về chúng ta sẽ bị nghiêm trị.”
Lục Châu bật cười nói: “Minh Tâm bảo các ngươi tới đây là để thăm dò thực lực của lão phu?”
Nam Bình cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu nào.
Thấy bọn hắn im lặng, Lục Châu nói: “Mười người các ngươi cộng lại có thể là đối thủ của lão phu sao?”
Nam Bình biết rõ mình chỉ là nguỵ Đại Đế, đương nhiên không cách nào chống lại được Ma Thần.
Nhưng mà… không phải tất cả thành viên Thánh Điện Sĩ đều nghĩ như vậy.
Có người đã không nhịn được nữa, mắt thấy Nam Bình sắp quỵ luỵ trước mặt Ma Thần, bọn hắn cảm thấy Nam Bình hoàn toàn làm sai với lý tưởng ban đầu của Thánh Điện Sĩ.
Một nam tử mày rậm đứng bên trái quát lên: “Nam điện thủ, ngươi khiến chúng ta thất vọng quá! Ma chính là ma, người người đều muốn tru diệt, sao có thể khom lưng trước mặt đối phương? Ngươi khiến Thánh Điện hổ thẹn, khiến Thái Hư hổ thẹn, ngươi còn có mặt mũi gì trở về gặp Minh Tâm Đại Đế?”
Nam Bình hỏi chấm?
Nam tử mày rậm quay đầu chỉ vào Lục Châu, trầm giọng nói: “Tà ma ngoại đạo, nếu ngươi thật sự trở lại đỉnh phong thì sẽ không trốn ở chỗ này. Hôm nay ta lấy năng lực Đại Đế diệt trừ nhà ngươi!”
Tiếng hét như kinh lôi, hai người đứng cạnh hắn cũng đồng loạt tung chiêu, ba người gọi ra liên toạ đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu đạm mạc hừ một tiếng: “Không biết tự lượng sức.”
Mặc niệm khẩu quyết thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, đã rất lâu rồi Lục Châu không dùng lại chiêu này, vừa ra tay đã là toàn bộ lực lượng Thiên Đạo.
Nam tử mày rậm và hai người kia trợn trừng mắt, cảm giác được không gian và thời gian đều bị ngưng lại, rõ ràng là có thể phát tiết lực lượng nguyên khí nhưng… nguyên khí lại chảy ngược!
Rất lâu trước đó Lục Châu đã lĩnh ngộ được quy tắc ngược dòng thời gian, chỉ là khi sử dụng hao tổn quá nhiều lực lượng. Nhưng hiện tại lam pháp thân đã tấn thăng Chí Tôn, hắn hoàn toàn nắm giữ được loại quy tắc này, đủ để sánh ngang với Đại Đế.
Lam liên bắn mạnh tứ phương, ba tên Thánh Điện Sĩ ngửa mặt bay ngược ra sau mấy ngàn trượng.
Máu tươi tuôn ra ồ ạt, ba người còn chưa kịp định thần, toàn bộ không gian lại đông kết một lần nữa. Lần này không chỉ có ba người mà toàn bộ mười Thánh Điện Sĩ cũng bị không gian đặc thù bao phủ.
“Thiên đạo tự nhiên, các ngươi mượn lực lượng thiên địa để trở thành Đại Đế, sẽ phải đón nhận phản phệ. Những thứ không thuộc về các ngươi… cũng nên trả về rồi!”
Ầm ầm!
Điện hồ cấp tốc lan tràn, khoá chặt mười tên Thánh Điện Sĩ.
“Không !”
“Đừng đoạt lực lượng của ta!”
Giang Ái Kiếm nhìn mà lắc đầu.
Lục Châu không thèm để ý tới, tiếp tục khống chế lực lượng Thiên Đạo. “Thiên đạo hồi quy!”
Lực lượng trong cơ thể mười tên Thánh Điện Sĩ cuồn cuộn chảy ra, tiêu tán vào không trung. Nam Bình trừng to mắt hô: “Ma Thần tiền bối, ta không hề có ý đối địch với ngài, xin thủ hạ lưu tình!”
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu đã nói rõ ràng, lực lượng này vốn không thuộc về các ngươi. Mà ngược lại, các ngươi còn phải cảm tạ lão phu mới đúng. Trên đời này không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, các ngươi cho rằng mình có thể vô duyên vô cớ đạt tới cảnh giới Đại Đế? Lĩnh ngộ quy tắc không đủ sẽ không thể chưởng khống lực lượng Đại Đế, tất nhiên sau đó sẽ bị quy tắc phản phệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận