Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 514

Đám nhân sĩ chính đạo này Minh Thế Nhân đã thấy quá nhiều. Luôn mồm nói mình vì tông môn, thế nhưng ở sau lưng lại làm ra đủ chuyện không ra gì, lại còn ca tụng bản thân làm chuyện công đức, kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ!
Lồng ngực Vân Vô Cực uất nghẹn. Hắn không có lựa chọn nào khác!
Minh Thế Nhân thấy hắn sững sờ lại nói thêm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đệ tử tam tông đang chờ ngươi tự sát kìa, mau chết đi chứ.”
Thái độ Minh Thế Nhân khác thường, cảm xúc dần trở nên kịch liệt.
“Ngươi không phải nói mình vì Vân Tông sao? Nếu ngươi không chết thì toàn thể Vân Tông đều phải chôn cùng!”
Vân Vô Cực mất đi lý trí chỉ là lần giãy giụa sau cùng mà thôi. Trên thực tế, từ ngày tin tức thập đại trưởng lão phối hợp với thất đại môn phái vây công Kim Đình Sơn thất bại, toàn bộ chiến tử thì kết cục của Vân Vô Cực đã được xác định.
Mấy ngàn đệ tử thập đại thánh địa và các cao thủ hạch tâm bao vây toàn bộ Vân Tông.
Thiên Tông và La Tông đâu có ngốc, thay vì đắc tội cửu diệp, bắt lấy một mình kẻ cầm đầu mọi chuyện là Vân Vô Cực há chẳng dễ dàng hơn nhiều?
Mâu thuẫn giữa tam tông lúc này đã triệt để bùng phát. Vân Vô Cực trong phút chốc biến thành tội nhân của tam tông.
Đã không được chết tử tế thì thôi, lại còn phải gánh thêm tiếng xấu muôn đời, Vân Vô Cực sao có thể cam tâm? Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, trong lòng do dự không thôi.
Pháp thân cao chín trượng xuất hiện ba động nhỏ. Duy trì pháp thân Bách Kiếp Động Minh quá lâu là việc cực kỳ tốn công tốn sức mà lại không có kết quả gì.
Nghe bảo phải đem toàn bộ Vân Tông chôn cùng, Vân Vô Cực không còn lựa chọn. Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, nói: “Được.”
“Chết xa một chút.” Minh Thế Nhân phẩy tay.
Đám đệ tử tam tông không một người nào lên tiếng, không một người nào ra mặt vì Vân Vô Cực hắn. Hắn cảm thấy cực kỳ uỷ khuất.
Nhìn biểu lộ chết lặng của đám người, Vân Vô Cực đột nhiên cảm thấy hắn thật sự đã làm sai rồi!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng, lãnh trách nhiệm lại chỉ có một mình hắn?
Càng nghĩ càng tức giận.
Con người đôi khi sẽ như thế, thái độ chuyển biến chỉ trong phút chốc.
Vì đám người này mà tự sát sao? Không đáng!
“Được…” Vân Vô Cực lùi lại. Càng lùi càng xa.
Các đệ tử tam tông nhìn Vân Vô Cực không chớp mắt. Vân Vô Cực một mực thối lui, lui về đến tầng bình chướng.
Ông! Pháp thân thu lại.
Bình chướng phát ra âm thanh cộng hưởng tạo thành từng cơn sóng gợn. Trong khoảnh khắc sóng gợn tản ra, Vân Vô Cực lao vọt ra khỏi bình chướng.
“Hả?” Minh Thế Nhân trợn tròn mắt. “ Ê ê ê… trốn rồi sao?”
Đám đệ tử tam tông ngây người nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn ngày càng xa của Vân Vô Cực, không thể tin nổi.
Mới vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt chất vấn mọi người, rất có phong phạm anh hùng Vân Tông, vậy mà một giây sau đã quay đầu bỏ chạy?
Vân Vô Cực càng bay càng xa, vừa phi hành vừa thi triển đại thần thông, thân ảnh hắn loé lên, một phát xuyên qua ba tầng bình chướng.
“Sư phụ, để đồ nhi đuổi theo…” Minh Thế Nhân đang nói bỗng im bặt.
Bởi vì… hắn nhìn thấy sư phụ kéo căng dây cung.
Vù!
Tiễn cương rời khỏi dây cung nhưng không mấy ai chú ý tới. Bọn họ đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía Vân Vô Cực, hoàn toàn quên mất vị cường giả đệ nhất đương thời.
Tả Ngọc Thư bị thanh âm thanh thuý này thu hút. Khi bà ta quay đầu nhìn về phía Lục Châu, tiễn cương đã rời khỏi dây cung.
Đạo tiễn cương rất mỏng và nhỏ gọn. Đám người trợn mắt nhìn theo đạo tiễn cương toát ra lam quang xông phá từng tầng bình chướng.
Tốc độ tiễn cương đã vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Vân Vô Cực lúc này đã nhỏ như một cái nắm tay, bị đạo tiễn cương kia phá không bay tới xuyên thủng người.
Một lúc sau mọi người mới nghe được âm thanh truyền tới, ẦM một tiếng. Sóng âm tản ra nơi chân trời. Thân ảnh Vân Vô Cực đình trệ giữa không trung.
“Làm… làm sao có thể? Cửu… cửu diệp thần xạ thủ sao?” Vân Vô Cực lắp bắp thốt lên.
Ngay sau đó, nguyên khí từ trong đan điền khí hải phát tán ra ngoài, Vân Vô Cực thẳng tắp rơi xuống rừng cây bên dưới, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Thiên Đức thánh địa hoàn toàn yên tĩnh. Cho tới khi Vân Vô Cực rơi xuống, mọi người đều chưa kịp hoàn hồn, trong mắt tràn ngập rung động.
Kể cả Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư biết Cơ Thiên Đạo đã lâu nhưng chưa từng biết hắn nắm giữ tiễn thuật cao siêu như vậy. Từ khoảng cách xa đến thế lại bắn thủng một tên cao thủ thất diệp?
Ngoại trừ cửu diệp, còn ai làm được?
Mà đám người Ma Thiên Các lại vô cùng bình thản, bọn hắn thấy Lục Châu giây giết thất diệp đã nhiều lần, lúc đó còn thắc mắc mãi không hiểu sao sư phụ lợi hại đến thế, bây giờ nghĩ lại mới hiểu rõ ràng. Cửu diệp giây giết thất diệp, chẳng phải là chuyện rất hợp lý hợp tình sao?
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung, âm thầm đo đếm lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể. Chỉ còn khoảng một nửa.
Vì để chắc chắn tất sát Vân Vô Cực, Lục Châu vận dụng không ít lực lượng phi phàm. Nếu ở khoảng cách gần thì Lục Châu chỉ cần sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm là đủ.
Nhưng lúc này Lục Châu sao có thể để Vân Vô Cực chạy thoát!
“Còn không bằng tự sát, ít nhất hắn còn để lại chút thanh danh… Ta khinh!” Minh Thế Nhân đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Đúng vậy! Nào có ai như hắn, nói chạy là chạy. Còn không biết xấu hổ hơn cả tứ sư huynh ta!” Tiểu Diên Nhi cũng mắng.
Mọi người rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, mặt không biểu tình. “Hắn muốn chết, lão phu thành toàn cho hắn.”
Tràng diện lại lặng ngắt như tờ.
“Tam tông có nghi vấn gì không?” Lục Châu quét mắt nhìn bốn phía.
Câu nói rất bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Trầm mặc một lát, tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ khom người nói: “Vãn bối sao dám nghi vấn. Hắn vốn đáng chết.”
“Đúng vậy, hắn vốn đáng chết!” Phong Nhất Chỉ phụ hoạ nói.
Sau lưng Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm nuốt nước bọt. Không một ai thương hại Vân Vô Cực, mà hắn cũng không đáng được đồng tình.
Đúng lúc này, tại động bế quan trên Thiên Đức thánh địa, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Vân Thiên La ngồi trên xe lăn được một đệ tử đẩy ra ngoài, thần thái uể oải, ánh mắt vô lực, khí tức yếu ớt.
“Tổ sư gia!”
“Bái kiến tổ sư gia!”
Các đệ tử tam tông lần lượt khom người hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận