Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 272: Lão thất và Ngũ Thử

“Thiên phú của nhị sư huynh hơn xa ta… Chẳng lẽ lại chưa từng đánh thắng được đại sư huynh?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
Mâu thuẫn giữa đại sư huynh và nhị sư huynh hắn cũng có biết đến. Càng về sau này giữa hai người bọn họ càng xuất hiện nhiều mâu thuẫn va chạm.
Nhị sư huynh đã khiêu chiến rất nhiều cao thủ mà chưa từng thua trận, trong đó cũng có người tu vi và thực lực ngang hàng với đại sư huynh. Vậy mà hai người vẫn chưa phân thắng bại?
“Đương nhiên.”
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Đoan Mộc Sinh. “Chỉ mong đệ không giẫm vào con đường của nhị sư đệ.”
Đoan Mộc Sinh nhất thời nghẹn lời.
Hắn tự thấy bản thân có thiên phú không tệ, lại khắc khổ cố gắng… Thế nhưng nếu so sánh với nhị sư huynh thì hắn vẫn kém hơn ba phần.
Ngay cả nhị sư huynh còn không phải là đối thủ của đại sư huynh thì hắn làm sao chiến thắng nổi?
Nói xong, Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân, toàn thân bay vào không trung.
Hoa Trọng Dương chắp tay với Đoan Mộc Sinh rồi vội vàng đuổi theo.
Những đệ tử U Minh Giáo khác cũng nhịp nhàng bay theo sau.
Đoan Mộc Sinh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Vu Chính Hải…
Thật sự không phải đang chạy trốn sao?
Tốc độ phi hành của Vu Chính Hải không nhanh, trên đường đi vẫn có vẻ nhàn nhã. Hoa Trọng Dương đuổi sát phía sau.
Xác định sư phụ không đuổi theo sau là tin tức tốt nhất đối với Vu Chính Hải.
“Giáo chủ, Thiên Kiếm Môn đã không còn, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là…?” Hoa Trọng Dương hỏi.
“Lựa hồng mềm mà bóp.” Vu Chính Hải đáp.
“...”
Vu Chính Hải ngừng lại, hai tay chắp sau lưng nhìn cảnh sắc sơn hà, tâm tình cũng tốt lên một chút.
“Thương thế của Bạch Ngọc Thanh sao rồi?”
“Trong vòng nửa năm sợ là không cách nào chiến đấu nữa.” Hoa Trọng Dương nói.
Vu Chính Hải hừ một tiếng: “Đều tại ta quá mức dung túng nhị sư đệ.”
Hoa Trọng Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy tứ đại hộ pháp đều là cao thủ nhưng trước mặt loại siêu cấp cao thủ không ai nắm bắt được như Kiếm Ma thì bọn họ cũng chỉ có thể bất lực tiếp nhận.
Trong Nguyên Thần cảnh sau tu vi ngũ diệp, thì mỗi một diệp tăng lên cũng đã tạo ra khoảng cách một trời một vực.
“Hay là thuộc hạ đi tìm thất tiên sinh?” Hoa Trọng Dương nói.
“Không cần.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Rất có thể nhị sư đệ vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.”
Nghe nói vậy Hoa Trọng Dương vội vàng cúi đầu.
Hắn không muốn bị người ta chém một kiếm rồi phải tu dưỡng nửa năm như Bạch Ngọc Thanh đâu nha!
Đó còn là trong trường hợp hắn may mắn sống sót. Thấy Kiếm Si Trần Văn Kiệt không? Đến cơ hội tu dưỡng cũng không còn đã được đưa về Tây Thiên.
“Phái người điều tra xem trận pháp hiến tế trên Liên Hoa đài là do ai làm ra… Đồng thời cũng phải thử liên lạc với thất sư đệ.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ. Nếu gặp phải Kiếm Ma tiền bối thì làm thế nào ạ?”
“Tránh đi.”
Hai người tiếp tục bay về phương xa.
Nửa ngày sau, tại Ma Thiên Các.
Xuyên Vân phi liễn thật vất vả mới về được tới nơi, quá trình bay về xem như thuận lợi.
Mọi người còn chưa kịp rời khỏi phi liễn thì Phan Trọng đã ôm ngực chạy tới.
“Các chủ, Hoa trưởng lão… mọi người rốt cuộc cũng trở về rồi!” Phan Trọng quỳ một gối xuống nói.
Thấy bộ dáng Phan Trọng đầy vẻ gấp gáp, Minh Thế Nhân nhảy xuống phi liễn rồi hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Trộm.. trộm… trộm…” Phan Trọng gấp đến độ đỏ bừng mặt.
“Trộm?”
“Ma Thiên Các bị trộm!” Phan Trọng nói hết một hơi.
“Đừng nói linh tinh… Tên chuột nhắt nào dám mò lên Ma Thiên Các trộm cắp kia chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
Phan Trọng liền đáp: “Chuyện này… chuyện này phải hỏi Lãnh La tiền bối. May mà Lãnh La tiền bối có ở đây!”
Trong thiên hạ này có ai không thèm khát bảo bối của Ma Thiên Các.
Lục Châu bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Tuy sức mạnh của bình chướng chỉ còn lại một phần ba so với trước kia nhưng cũng không phải là nơi bọn trộm cướp phổ thông dám bén mảng vào.
Lục Châu chắp tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng.
Tuy là lực lượng phi phàm đã hao tổn hết sau khi bộc phát nhưng trạng thái hiện tại của hắn cũng không mệt mỏi gì.
Không bao lâu sau Lục Châu đã bước vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong có rất nhiều nữ đệ tử đứng chờ, Lãnh La đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi ngồi xuống.
Lục Châu bước lên ghế chủ toạ, không nói một lời.
Lãnh La là người đầu tiên mở miệng: “Kẻ đến Ma Thiên Các trộm cắp là Ngũ Thử của Thượng Nguyên thành… Lúc trước khi Thượng Nguyên thành xảy ra nội loạn là do Ngũ Thử dẫn phát mâu thuẫn. Lãnh mỗ lệnh cho tứ đại hắc kỵ đến bình loạn, sau đó Ngũ Thử biến mất không còn tung tích… Thật không ngờ bọn họ lại dám tìm đến Ma Thiên Các.” Lãnh La dừng lại một chốc rồi bổ sung. “Lá gan đúng là không nhỏ.”
Hoa Vô Đạo gật đầu:
“Ngũ Thử thành Thượng Nguyên nổi tiếng về khả năng trộm cắp và vô cùng giảo hoạt, trong tu hành giới thanh danh của bọn hắn chỉ thua mỗi Yến Tử Vân Tam. Chẳng qua Vân Tam thích độc lai độc vãng còn Ngũ Thử lại thích đi thành đoàn.”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Bọn hắn làm sao vào được bên trong bình chướng?”
Bình chướng Kim Đình Sơn dù có yếu đi cũng không phải là nơi bọn chuột nhắt bình thường có thể lọt qua.
Lãnh La nói: “Ngũ Thử sở dĩ am hiểu trộm cắp là vì bọn hắn có một loại bí thuật. Bí thuật này có điểm tương tự với Đạo Ẩn Chi Thuật của Lãnh mỗ nhưng lại không hoàn toàn giống. Trong mười năm qua Ngũ Thử từng chui lọt qua không ít bình chướng của các đại tông môn để tiến hành trộm cắp… thế nên tu hành giới mới đặt cho bọn hắn ngoại hiệu là Ngũ Thử.”
Lục Châu gật gù.
Hắn nhớ lại lúc mình bắt giữ Yến Tử Vân Tam, tuy Vân Tam đã bị Lồng Giam Trói Buộc bắt giữ nhưng vẫn có thể trốn sâu trong lòng đất.
Cho dù là loại trộm cắp nào thì cũng đều sẽ có thủ đoạn đặc thù vô cùng giảo hoạt.
Lúc này, Phan Trọng bước tới nói:
“Các chủ, đã kiểm kê lại tài sản, chỉ mất một ít rác ở Đông Các thôi.”
Rác?
Mọi người nghe vậy đều ngơ ngơ ngác ngác.
Rác mà cũng có người trộm?
“Những thứ khác không mất gì sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Không có…. Có lẽ do bọn hắn hành động nửa chừng rồi mới thấy sợ hãi.” Phan Trọng cảm thấy người dám trộm đồ của Ma Thiên Các hẳn phải có lá gan đủ lớn. “Sau đó Lãnh La tiền bối xuất hiện, thế là bọn hắn bỏ chạy.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Có đạo lý.”
Sau khi đám người Lục Châu rời đi, trên núi chỉ còn lại một đám thương binh già yếu tàn tật.
Bắt không được Ngũ Thử cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nói nhỏ là vì chẳng mất thứ gì. Mà nói lớn là vì chuyện có liên quan đến bình chướng Kim Đình Sơn…
Một khi bình chướng còn chưa khôi phục thì cho dù bọn họ có giết Ngũ Thử, những con chuột khác vẫn sẽ ngấp nghé Ma Thiên Các.
Huống chi bình chướng vẫn đang không ngừng yếu đi.
Lục Châu cảm thấy hiện tại chữa trị bình chướng cũng chẳng để làm gì. Bản thân hắn tu vi không đủ, mà đồ đệ muốn chữa trị cũng phải mất đến mấy năm.
Hơn nữa cho dù chữa trị được rồi thì sao? Đám danh môn chính đạo cũng sẽ lại nhân cơ hội đại nạn thọ mệnh của hắn đến mà vây công Kim Đình Sơn.
Hắn sẽ không lãng phí tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong át chủ bài chỉ để chữa trị bình chướng.
Lãnh La lại nói: “Lãnh mỗ có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Hắc kỵ đã từng giao thủ với Ngũ Thử… Thực lực và tu vi của bọn hắn không hề cao nhưng khả năng trộm cắp rất tinh diệu, thường trộm cắp theo giao dịch với người khác. Lãnh mỗ hoài nghi…”
Lãnh La dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngũ Thử và thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các có quan hệ với nhau.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Lời nói không có căn cứ rất khó thuyết phục người khác.
Lãnh La đáp: “Trước kia từng nghe nói Ngũ Thử và Ám Võng có liên hệ, hôm nay Ngũ Thử lại lẻn vào mật thất và đại điện Ma Thiên Các, sau đó đến Đông Các nhưng không hề động vào bất cứ thứ gì. Rõ ràng bọn hắn hành động có mục đích. Ngũ Thử hẳn đến đây vì muốn lấy lại Khổng Tước Linh. Lần này thất bại quay về, e là sẽ quay lại lần nữa.”
“Sư phụ, tên phản đồ này đã bị trói buộc tu vi còn có can đảm phách lối như vậy, đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi để bắt hắn về hỏi tội!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lâm vào suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận