Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 269: Lực lượng (1)

Lục Hợp Đạo Ấn vừa xuất hiện đã bắn bay đám tu hành giả khôi lỗi kia.
Nhóm tu hành giả đang chạy trốn khắp nơi thấy vậy đều lấy làm kinh hãi.
Nhưng bọn họ lúc này không còn thời gian để thán phục Ma Thiên Các, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Liên Hoa đài!
Thế nhưng… đám trụ chọc trời ở bốn phía Liên Hoa đài đã vây lại tạo thành tấm lưới xiềng xích màu đen ngăn cản việc đào thoát.
Từ bên ngoài nhìn vào, Liên Hoa đài trông như một cái lồng giam khổng lồ.
Hoa Vô Đạo nhìn đám hắc khí đang không ngừng bị tấm lưới xiềng xích hấp thu, khẽ nói: “Các chủ yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì phi liễn sẽ được an toàn.”
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Với thực lực và tu vi của Hoa Vô Đạo, việc bảo vệ Xuyên Vân phi liễn không thành vấn đề.
Điều đáng nói ở đây là đối phương lập ra trận thế lớn như vậy chẳng lẽ chỉ để lợi dụng vu thuật khống chế đám khôi lỗi bậc thấp này? Như thế làm sao có thể được xem là đối thủ của Ma Thiên Các?
Lục Châu đang cẩn thận quan sát xung quanh…
Hắn chú ý tới vị trí thi thể Lạc Hành Không lúc này chỉ còn lại một bãi nước đọng, nào còn có bóng dáng của Lạc Hành Không.
Dù sao gã cũng là cao thủ tu hành, tấm lưới xiềng xích hẳn đã hấp thu được không ít năng lượng từ gã.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đã giải quyết không ít khôi lỗi.
Đám tu hành giả cấp thấp bên dưới vẫn chạy tứ tán, tựa như cừu non bị nhốt trong lồng mặc người chém giết.
May mắn là tâm trí tu hành giả đều mạnh hơn người bình thường nhiều, bọn họ cũng hiểu trong tình huống này trừ việc tránh né không ngừng thì chẳng còn cách nào khác.
Xoẹt xoẹt.
Trên đám dây xích làm từ năng lượng đen khẽ phát ra tiếng như dòng điện chạy.
Tầng hào quang màu xanh đen bọc bên ngoài chợt loé lên rồi biến mất.
“Kẻ đó muốn giết sạch tất cả mọi người trong khu vực hiến tế… Thủ đoạn thật là độc ác.” Hoa Vô Đạo nói.
Mỗi tu hành giả bị khôi lỗi giết chết xong lại điên cuồng chạy tới đánh giết ba tên đệ tử.
“Các ngươi trốn không thoát!”
Một tên tu hành giả khôi lỗi gào thét.
Lục Châu không lo lắng cho an nguy của đám đồ đệ vì hắn biết rõ năng lực của bọn chúng.
Đám khôi lỗi còn lại thỉnh thoảng nhào về phía Xuyên Vân phi liễn.
Nhưng chẳng tên nào phá vỡ được Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo.
“Đó là cái gì?” Chiêu Nguyệt đứng ở vị trí cầm lái nên tầm nhìn tốt nhất. Nàng nhìn thấy ở khu vực trung tâm, tại nơi đám dây xích màu đen giao thoa đang có thứ gì đó toả sáng lấp lánh.
“Điểm tụ năng lượng… là nơi năng lượng mạnh nhất, cũng là nơi hiểm yếu nhất.” Lục Châu nói.
Hoa Vô Đạo gật đầu. “Đúng thế, tên Đại vu này muốn lợi dụng năng lượng đen để đánh giết tất cả mọi người.”
“Nó rất lợi hại sao?” Chiêu Nguyệt cảm thấy đám khôi lỗi ngoài kia không có bao nhiêu lực uy hiếp.
“Điểm lợi hại của vu thuật không phải nằm ở uy lực… mà là tính ăn mòn.”
“Vậy phải dùng cách nào để xử lý?”
Roẹt roẹt!!
Thanh âm phát ra từ đám dây xích đen ngày càng rõ ràng.
Hoa Vô Đạo nói: “Có thể dùng Đại Tĩnh Tâm Chú của Phật môn, Thanh Tâm Kinh Thần Chú của Đạo môn hoặc Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn. Hầy… tuy Vân Tông xuất thân từ Đạo môn nhưng trước giờ ta chỉ một lòng nghiên cứu Lục Hợp Đạo Ấn… hổ thẹn, hổ thẹn.”
Chiêu Nguyệt nhìn thoáng qua đám nữ đệ tử trong phi liễn, cất tiếng an ủi: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây thì loại vu thuật này không có tác dụng gì đâu.”
Ngoài mặt Lục Châu không có biểu tình gì…
Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, không nhìn thấy kẻ thi thuật thì lão phu cũng bó tay!
Chẳng lẽ… chuyến này cả đám chúng ta sẽ lật thuyền trong mương?
Ông !
Điểm tụ năng lượng trên tấm lưới xiềng xích màu đen phát ra tiếng vang ngày càng lớn.
Đám tu hành giả cấp thấp bên dưới dường như đã nhận ra điều này, ai nấy đều cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, bèn tụ tập lại thành một đoàn, cố tìm cách chống cự đám khôi lỗi không ngừng xuất hiện.
Tại điểm tụ năng lượng, quang mang đại thịnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nó.
Giờ khắc này, quang mang kia đột nhiên chói mắt như một vầng mặt trời khiến mọi người không thể mở mắt ra.
Đám tu hành giả cấp thấp đều ngẩng đầu nhìn lên.
Tất cả khôi lỗi đều ngừng hẳn lại, luồng khí màu đen bay về phía tấm lưới.
Dưới luồng ánh sáng chói như mặt trời, một bóng mờ chợt hiện, thanh âm hùng hậu vang lên.
Ngao !
“Âm công Sư Tử Hống! Không phải là Đại vu?” Hoa Vô Đạo lập tức thi triển cả chín chữ triện vây xung quanh phi liễn.
Chín chữ triện lấp lánh kim quang ngăn trở toàn bộ sóng âm.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh huy động cương khí hộ thể lui lại mấy bước.
Tiểu Diên Nhi dường như chẳng bị ảnh hưởng gì, Vân Thường Vũ Y trên người nàng toả ra quang mang màu xanh nhạt triệt tiêu toàn bộ âm công.
Minh Thế Nhân thấy thế trong lòng không khỏi ước ao ghen tị.
Thủ đoạn đối phương mạnh mẽ, tuyệt không chỉ có một chiêu âm công này.
Hư ảnh kia đã ngừng lại, không tiếp tục phóng thích âm công nữa.
Lục Châu thản nhiên nói: “Không phải nhân loại.”
Chân Thực Chi Nhãn của hắn đã nhìn về phía hư ảnh đó, hoàn toàn không nhìn thấy thông tin gì liên quan đến nhân loại. Như vậy chỉ có một khả năng đó là hư ảnh này không phải con người.
Trong Đại Viêm thế giới, Mê Vụ Sâm Lâm hay Nhung Bắc đều có những loại hung thú đặc biệt mà con người không nắm bắt được. Con người tuy có thể khống chế các loại dã thú phổ thông nhưng không cách nào dám bao gồm cả hung thú trong đó.
“Không phải nhân loại? Sao nó lại xuất hiện ở đây?” Chiêu Nguyệt nghi hoặc không hiểu.
Cho dù không phải nhân loại thì cũng không có khả năng tự dưng xuất hiện chứ?
Lục Châu nhìn điểm tụ năng lượng và hư ảnh, khẽ nói: “Là hình chiếu.”
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu. “Đây là một trong những điểm ưu việt của vu thuật… Tên tu hành giả vu thuật này chắc chắn là thiên tài khó gặp.”
Trên Liên Hoa đài, từ trận pháp đến việc bày bố chín cây trụ chọc trời để làm đại trận hiến tế, mỗi một khâu đều được sắp đặt vô cùng tinh vi.
Thanh âm thầm thấp khẽ vang lên:
“Ngươi, chính là chủ nhân, Ma Thiên Các?”
Ngữ điệu hư ảnh rất chậm, tựa như đang nói trong nước, âm thanh mơ hồ.
Lục Châu đáp lại: “Ngươi là người phương nào?”
Hư ảnh không đáp mà nói tiếp: “Chỉ mong, ngươi phá được trận này.”
Nếu là một trận so chiêu bình thường thì tu hành giả sẽ không để vu thuật sư có thời gian chuẩn bị lâu như vậy.
Tuy vu thuật có uy lực rất mạnh nhưng nhược điểm của nó cũng rõ rành rành: vu thuật cần thời gian chuẩn bị và thi thuật rất dài. Nhưng một khi đã thi thuật thành công thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Năng lượng xiềng xích rung động, tiếng xoẹt xoẹt lại vang to hơn mấy lần.
“Đệ nhất cao thủ Đại Viêm… cuối cùng cũng sẽ bại trong tay ta.” Hư ảnh rất tự tin.
Một đoàn năng lượng màu tím bay về phía phi liễn.
“Để đồ nhi tới chặn!”
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đồng thời di động.
Cùng lúc đó, đám khôi lỗi cũng chuyển động theo.
Ba người bị khôi lỗi chắn đường, chỉ có thể đối phó với bọn chúng.
Liên Hoa đài lại trở nên hỗn loạn.
Khi mấy đoàn năng lượng màu tím bay đến, Lục Châu đột nhiên đạp không bay ra ngoài.
“Các chủ!”
“Sư phụ!”
“Lão tiền bối!”
Lục Châu rời khỏi phi liễn!
Hư ảnh kia kinh nghi thốt lên: “Cái gì?”
Dĩ đắc diệt tẫn trí thông cố, tam muội chính định!
Trong giây lát khi Lục Châu rời khỏi phi liễn, lực lượng phi phàm của Thiên thư quả nhiên nghe theo mệnh lệnh hắn.
Trên người Lục Châu toát ra quang mang màu xanh nhạt, đồng thời một toà sen màu xanh thẳm cũng xuất hiện dưới chân, di động theo từng bước chân hắn.
“Đây là…”
Dù là người có kiến thức rộng rãi như Hoa Vô Đạo cũng không tài nào hiểu được một màn này… Làm gì có ai chỉ gọi ra toà sen mà không gọi cả pháp thân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận