Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 872

“Muội… không nhớ rõ.” Hải Loa nhút nhát đáp, nàng nhìn về phía hải vực vô biên vô tận trước mặt, tâm tình đã ổn định hơn khi bay trong biển hắc ám nhiều.
“Đừng sợ, có sư phụ ở đây, nếu ai bắt nạt muội sư phụ nhất định sẽ đánh hắn xả giận cho muội. Còn có ta nữa, ta cũng sẽ đánh hắn.” Tiểu Diên Nhi vỗ ngực nói.
“Tạ ơn cửu sư tỷ.”
Không Liễn tiếp tục phi hành ổn định trong ba ngày.
Tiểu Diên Nhi híp mắt nhìn vầng thái dương rạng rỡ. Hải Loa đã tỉnh ngủ, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi có vẻ mệt mỏi, nàng bèn nói: “Cửu sư tỷ, để muội lái cho.”
“Ừ.” Tiểu Diên Nhi nhường lại vị trí cầm lái.
Hải Loa vừa nắm lấy bánh lái, Không Liễn bỗng đột ngột rơi xuống!
Vụt!! Rung động kịch liệt và xóc nảy khiến Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Lục Châu đặt tay xuống sàn, cương khí hùng hồn bao bọc lấy Không Liễn giúp nó dừng lại giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi giật mình kêu lên, vội vàng vỗ vỗ ngực. Hải Loa tủi thân nói: “Thật xin lỗi, đồ nhi không có cố ý…”
“Vận chuyển nguyên khí truyền vào bánh lái.” Lục Châu hướng dẫn nàng.
“Vâng.” Nguyên khí rung động. Lục Châu thu hồi nguyên khí của mình.
Hải Loa có khả năng học tập kinh người, lúc bắt đầu chưa quen lái không vững vàng, nhưng chỉ một lát sau nàng đã nắm được phương thức lái Không Liễn, như thể bản năng của nàng đã điều khiển nó cả trăm ngàn lần.
“Đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi bỗng dưng chỉ tay về phía một đốm đen trên mặt biển.
Trạng thái tinh thần của Lục Châu đã tốt hơn nhiều sau nhiều ngày nghỉ ngơi. Hắn bước tới bên cạnh bánh lái nhìn xuống.
“Là hải thú.”
Mặt biển lúc này có vô số hải thú đông đúc như một đàn kiến, chúng đang đằng không bay lên, hướng về phía Không Liễn.
“Sư phụ…” Sắc mặt Tiểu Diên Nhi khẽ biến.
“Đừng lo lắng.” Lục Châu nhìn thoáng qua rồi nói: “Bay cao lên.”
Không Liễn bay vọt lên cao. Hải Loa lấy ra con ốc biển đặt lên môi. Tiếng ốc biển truyền xuống bên dưới.
Vô số hải thú bỗng quay đầu bay vọt xuống mặt biển khiến bọt nước bắn ra trắng xoá. Những con hải thú không biết bay thì bắn lên cao rồi hạ xuống thành một đường vòng cung, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
“Ngươi có thể khống chế chúng nó?” Lục Châu hỏi.
“Sư phụ, đồ nhi chỉ chào hỏi chúng nó thôi, chúng nó vốn không có ác ý.”
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn về phía trước.
“Sư phụ, hồng sắc phù văn trên bánh lái ngày càng sáng!” Hải Loa hô lên.
Lục Châu tiếp tục nhìn về phía trước… Rốt cuộc, hắn nhìn thấy đường ven biển. Đường ven biển ban đầu mảnh như một sợi chỉ, sau đó dần dần to lên…
Đến nơi rồi.
Phi hành hơn nửa tháng, vượt qua Vô Tận Hải, rốt cuộc cũng đến được Bỉ Ngạn.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hưng phấn nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô. Lục Châu thở phào một hơi thật sâu. Tuy là chuyến đi vô cùng mạo hiểm nhưng cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Vật do Lạc Thời Âm lưu lại dùng khá tốt.
Thời gian vượt biển không dài, thứ thật sự ngăn cách hai thế giới chính là sương mù và cực đại hải thú. Chẳng trách Thiên Vũ Viện lại tạo ra Thiên Toa có lực phòng ngự cực mạnh. Cao thủ sử dụng Thiên Toa có thể an toàn vượt qua đoạn hải vực kinh khủng kia.
Không Liễn vượt qua vách núi, vách đá và mấy bãi đá ngầm, tiến vào khu vực rừng rậm bên bờ biển.
“Sư phụ, người nhìn đằng kia kìa.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía mấy toà tháp cao được xây bằng gỗ.
“Hạ thấp xuống.”
“Vâng.” Không Liễn từ từ hạ xuống bay dọc theo bờ biển.
Vụt! Một tiếng xé gió vang lên, từ trên toà tháp cao đột nhiên bay tới một mũi tên cực lớn.
“Sư phụ, để con.” Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí ngưng kết thành cương, dùng cương khí bao bọc Không Liễn, ngăn trở mũi tên. Ầm!
Trên toà tháp cao giữa rừng rậm, mấy chục tên tu hành giả đằng không bay lên nghênh tiếp, trong số đó có hai tu hành giả bay ở phía trước, đám người sau lưng xếp thành một hàng ngang.
“Là người của kim liên giới! Bắt lấy bọn hắn!”
“Tin tức của trưởng lão quả nhiên không sai. Kim liên giới nhanh hơn chúng ta nhiều, cứ liên tục phái người tới xâm lấn!”
Lục Châu đứng bên bánh lái nhìn hai người kia, quả nhiên Chân Thực Chi Nhãn dùng trên người bọn hắn không có tác dụng. Về phần nguyên nhân thì hắn không biết được, nhưng cũng không quan trọng.
Với tu vi của Lục Châu cũng có thể cảm giác được thực lực đối phương. Mà nếu gặp phải cường giả không đánh nổi thì dùng một tấm thẻ đạo cụ là xong.
“Ta là Tống Cương của Thiên Vũ Viện. Người xâm nhập nghe đây, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.” Tống Cương nói.
Tiểu Diên Nhi cười đáp: “Đừng cản đường, cút mau.”
Tống Cương nhìn Tiểu Diên Nhi, hắn không ngờ người đến lại là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ kim liên giới không còn ai sao? Tin tức do các trưởng lão truyền xuống quả nhiên không giả, kim liên giới đúng là yếu ớt không chịu nổi.
Nhưng bọn hắn nào biết cao tầng Thiên Vũ Viện tuyệt nhiên không hề truyền xuống tin tức mệnh thạch của Pháp Không và đám người Cố Minh đã dập tắt. Đám người cao tầng ăn phải quả đắng, nào dám chiêu cáo thiên hạ.
“Tiểu nha đầu, ngươi có biết Thiên Vũ Viện không?”
“Cái gì mà Thiên Vũ Viện Địa Vũ Viện, ta bảo các ngươi cút, đừng cản đường! Nghe không hiểu tiếng người hay sao? Sư phụ, bọn hắn không hiểu tiếng người.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Tống Cương nói.
Tống Cương câm nín.
Tống Sở đứng bên cạnh hắn thì có vẻ lễ phép hơn, hắn chắp tay nói: “Ta là Tống Sở, người trấn thủ Vô Tận Hải của Thiên Vũ Viện. Các vị đến từ kim liên giới?”
Lục Châu giơ tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi lui ra sau, đồng thời nhìn về phía Tống Sở: “Các ngươi đến từ Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy, chúng ta là người Thiên Vũ Viện. Lão tiên sinh vừa đến hồng liên giới, không biết Thiên Vũ Viện cũng bình thường… Thiên Vũ Viện trực thuộc vương triều Đại Đường, là một trong những tông môn mạnh nhất hồng liên giới. Chúng ta biết về sự tồn tại của kim liên giới, cũng biết những tin tức cơ bản tại đó. Toàn bộ kim liên giới chỉ có một vị cửu diệp… Thật không dám giấu giếm, chỉ riêng Thiên Vũ Viện của ta đã có hai vị cửu diệp.”
Nói xong, Tống Sở nhìn Lục Châu đứng trên Không Liễn, hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và sợ hãi trên gương mặt già nua kia. Thế nhưng… hắn chẳng thu hoạch được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận