Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 674

Biểu tình của Vu Chính Hải trông cực kỳ tự tin và lạnh nhạt.
Không biết vì sao, Tư Vô Nhai luôn cảm thấy thái độ của đại sư huynh có chút thay đổi, nhưng hắn không thể diễn tả rõ ràng.
Suốt đoạn đường này các huynh đệ U Minh Giáo đều đã ra sức, nhưng cuối cùng người phân thắng bại với Lưu Thương vẫn phải là Vu Chính Hải.
Nửa ngày sau, tại cửa thành phía tây.
Bốn vị đà chủ U Minh Giáo Ninh Kim Thủy, Tiền Hổ, Cung Phong và Mạnh Giác Sơn lăng không lơ lửng nhìn về phía tường thành.
“Thần Đô không hổ là Thần Đô, đánh lâu như vậy vẫn không bị công phá.”
“Đừng gấp, sớm muộn gì chúng ta cũng phá được, cố thêm chút nữa!”
Hơn trăm đệ tử U Minh Giáo bay về phía tường thành, một đám Phạn Hải cảnh lao vào chém giết với quân thủ thành. Cương khí va chạm, đủ loại pháp thân bay tới bay lui.
“Cẩn thận cấm vệ quân!” Ninh Kim Thủy chỉ tay về phía đội ngũ mặc khôi giáp đang bay tới.
Đám người kia vừa đến tường thành đã gọi ra pháp thân công kích, mấy chục tên tu hành giả đều có pháp thân Thập Phương Càn Khôn, trong khi đám người U Minh Giáo chỉ là Phạn Hải cảnh.
Cấm vệ quân quét ngang đoàn người U Minh Giáo, chỉ trong giây lát đã có mấy chục giáo chúng rơi xuống.
Ninh Kim Thủy cau mày nói: “Cấm vệ quân thật không đơn giản! Lên!”
Bốn người đằng không bay tới. Trong đám cấm vệ quân có một người không hề nổi bật, vóc dáng lại thấp bé, thế nhưng kẻ này đột nhiên gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh, lao vọt lên phía trước!
“Kim liên tứ diệp!”
Một chiêu bộc phát pháp thân khiến mấy chục giáo chúng trên tường thành bị đánh rơi xuống đất.
“Cố ý ẩn giấu tu vi?” Ninh Kim Thủy cùng ba vị đà chủ bay về phía người kia, bốn người đồng loạt đánh ra mấy đạo chưởng ấn.
Ông!
“Minh Tâm Kiến Tính!”
Trên thân người kia xuất hiện một toà La Hán Kim Thân.
“Kết Định Ấn!”
Hai chiêu hợp nhất, ngăn cản toàn bộ chưởng ấn vừa đánh tới.
“Người của Phật môn?”
Bốn vị đà chủ U Minh Giáo nhìn tên cao thủ với ánh mắt phức tạp.
“Con lừa trọc! Không ngoan ngoãn ở trong chùa niệm kinh mà chạy đến Thần Đô đối kháng với U Minh Giáo làm gì? Chán sống rồi à?” Ninh Kim Thủy mắng.
Tên kia giương mắt nhìn, thu tay lại nói: “A di đà phật, bần tăng pháp hiệu Chỉ Thuỷ, gia sư là chủ trì Đại Không Tự Không Viễn. Trong Kiếm Khư lăng mộ, gia sư bị Cơ lão ma chém giết, ma đạo quá sức càn rỡ, bần tăng há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Thì ra là đồ đệ của Không Viễn. Oan có đầu nợ có chủ, sao ngươi không đến Ma Thiên Các tìm Cơ tiền bối báo thù đi?” Ninh Kim Thủy cảm thấy rất buồn cười.
Hoà Thượng Chỉ Thủy lạnh nhạt mỉm cười:
“Thần Đô lâm nguy, bần tăng đến chi viện thì có gì không ổn?”
“Ổn chứ. Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Ma đạo đúng là ma đạo, lệ khí quá nặng. Hiện tại bần tăng sẽ thay gia sư mà giáo huấn các ngươi!”
Nói xong, hoà thượng Chỉ Thủy đứng giữa La Hán Kim Thân bay về phía bốn người.
Bốn vị đà chủ lăng không tung chưởng, chưởng ấn va chạm với Minh Tâm Kiến Tính. Oanh!
Bốn người bay ngược ra sau.
Đúng lúc này, trên một cây đại thụ chọc trời ở bên ngoài thành tây đột nhiên bay tới một đạo tiễn cương.
Tiễn cương tráng kiện cỡ một cánh tay, bén nhọn như lưu tinh vạch phá bầu trời bay tới trước mặt hoà thượng Chỉ Thuỷ.
Chỉ Thủy kinh hãi, hai tay hợp lại kẹp lấy đạo tiễn cương. Tuy vậy đạo tiễn cương vẫn tiếp tục đẩy mạnh về phía trước.
Ầm! Hoà thượng Chỉ Thủy xoay mấy vòng lộn ngược ra sau!
“Thần xạ thủ?!!”
Đám người U Minh Giáo quay đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời kia. Trên đó có hai người đang đứng, một già một trẻ, mắt dõi về phía Thần Đô.
Hoa Nguyệt Hành lại giương cung lên, kéo động tiễn cương.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt!”
Vù vù vù! Giữa ngón tay Hoa Nguyệt Hành bắn ra mấy đạo tiễn cương xạ kích về phía quân thủ thành.
Một đạo tiễn cương lập tức lấy mạng một người!
Hoa Nguyệt Hành mặc kệ Chỉ Thủy, tiếp tục điên cuồng công kích quân lính trên tường thành. Chỉ trong khoảnh khắc, tường thành máu chảy thành sông, toàn bộ binh lính đều ngã trong vũng máu, trên ngực xuyết hiện một động máu.
“Tiễn thuật thật tinh xảo!” Ninh Kim Thủy cực kỳ tán thưởng. “Các huynh đệ công thành! Có cao nhân tương trợ chúng ta!”
Chúng đệ tử U Minh Giáo tinh thần phấn chấn, tiếp tục phát động công kích.
Cùng lúc đó, hoà thượng Chỉ Thủy nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành đứng trên cây đại thụ, khẽ nhíu mày.
Hắn nhảy xuống tường thành rồi bay về phía bên ngoài thành tây với tốc độ cực nhanh. Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng đối với cao thủ Nguyên Thần cảnh thì chỉ mất mấy hơi thở đã tới nơi.
Hoà thượng Chỉ Thủy trầm giọng nói: “Buông xuống đồ đao, lập địa thành phật!”
Song chưởng Chỉ Thủy hợp nhất, Minh Tâm Kiến Tính và Kết Định Ấn đồng thời thi triển, bàn tay giao thoa, giữa hai chưởng bắn ra Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!
Hoa Vô Đạo liếc mắt xem thường. “Con lừa trọc! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám giễu võ giương oai ở đây?”
Hoa Vô Đạo đạp không hành tẩu, dưới chân xuất hiện bát quái, quanh người hiện ra chín chữ triện lớn lóng lánh kim quang không ngừng xoay tròn.
Pháp thân mở ra! Không kim liên ngũ diệp!
Hoà thượng Chỉ Thủy trợn to mắt, vội vã lui về sau. Pháp thân ngũ diệp đột nhiên vươn tay nắm lấy Kết Định Ấn.
“Lui!” Hoà thượng Chỉ Thủy lập tức triệt tiêu Kết Định Ấn.
“Con lừa trọc, ngươi không xuống địa ngục thì ai xuống!”
Chín chữ triện đánh ầm ầm vào lồng ngực Chỉ Thủy. Không có Kết Định Ấn, hoà thượng Chỉ Thủy mỏng manh như một trang giấy, bị Lục Hợp Đạo Ấn đánh chẳng chút nể nang.
Hắn rơi xuống mặt đất, không còn khí tức.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía tường thành phía tây. “Nguyệt Hành, tiếp tục bắn! Có ta ở đây đừng ai hòng đến gần!”
“Vâng!”
Tinh thần Hoa Nguyệt Hành đại chấn, dưới sự bảo vệ của Hoa Vô Đạo, nàng giương cung bắn không chút kiêng nể. Chỉ cần trên tường thành xuất hiện tu hành giả đều sẽ bị tiễn cương của nàng tiễn về Tây Thiên.
Bốn vị đà chủ triển khai thế tấn công, quân thủ thành không có tu hành giả cao giai nên chỉ có thể bị động phòng thủ, lại càng không làm gì được thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành đứng xa ngàn mét.
“Giáo chủ có lệnh, để lại ba ngàn nhân mã tiếp tục công thành quấy rối, những người khác đều tập hợp đến đông thành.”
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận