Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 709

“Hiện tại việc trảm kim liên đang có lợi cho người Nhu Lợi và Lâu Lan. Tuy hành động lần này thất bại nhưng cũng có thể tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian. Cho tới bây giờ Đại Viêm vẫn chưa xuất hiện vị cửu diệp thứ hai. Không bao lâu nữa chúng ta nhất định có thể bình định Đại Viêm!” Tạp La Nhĩ tự tin nói.
Ba Tư Nhĩ khẽ gật đầu, ổn định lại thương thế, từ từ khôi phục lại lý trí.
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại có một tên thuộc hạ người Nhu Lợi bước nhanh tới bẩm báo:
“Tướng quân, binh lính phía tây Lâu Lan hồi báo bọn hắn đã mất dấu Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung ở khu vực lạch trời.”
Tạp La Nhĩ đứng lên, còn chưa kịp mở miệng mắng thì tên thuộc hạ đã quỳ một gối xuống nói:
“Tướng quân thứ tội! Tu vi Ngu Thượng Nhung sâu không lường được, đã vậy hắn còn có toạ kỵ nhanh như thiểm điện.”
Tạp La Nhĩ vốn bị mấy lời vừa rồi của Ba Tư Nhĩ chọc giận, nay nhận được tin tức này bèn mở miệng châm chọc không hề lưu tình.
“Ba Tư Nhĩ tiên sinh, chẳng trách Lâu Lan các ngươi luôn phải đưa nữ nhân đi hoà thân! Yếu như vậy còn biết làm thế nào!”
“Ngươi…”
“Hai vị đại nhân xin bớt giận! Xin bớt giận!”
Ba Tư Nhĩ nói: “Còn người Nhu Lợi các ngươi thì sao? Nếu ta nhớ không lầm thì đệ đệ Tạp Lan của ngươi và toạ kỵ cũng đã bỏ mạng ở Đại Viêm còn gì?”
Tạp La Nhĩ vung tay đánh ra một chưởng!
Ầm! Chiếc bàn vỡ vụn.
Ba Tư Nhĩ lui lại một bước, giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tạp La Nhĩ cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, chỉ tay ra ngoài. “Cút.”
Ba Tư Nhĩ miễn cưỡng chắp tay, miệng lại hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tên thuộc hạ vừa báo tin kia lập tức vội vàng chạy theo sau. “Ba Tư Nhĩ tiên sinh xin bớt giận… Tướng quân vốn là người thẳng thắn ăn ngay nói thật…”
“Hừ!” Ba Tư Nhĩ lạnh lùng phất tay áo, rời khỏi doanh địa.
Tên thuộc hạ dừng bước, đưa mắt nhìn trái ngó phải rồi nhếch mép cười, miệng lẩm bẩm một câu: “Kế này của thất tiên sinh thật diệu…”
Tại vùng đất Mai Cốt Chi Địa ở Lâu Lan.
Cát Lượng bay ở tầng trời thấp, lao vụt qua rừng cây u ám.
Sau mấy ngày trời phi hành liên tục, cho dù là Ngu Thượng Nhung cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hắn khẽ vỗ lưng ngựa, ra hiệu cho Cát Lượng dừng lại.
Sau khi hạ xuống đất, Ngu Thượng Nhung nhìn quanh một lát. Cánh rừng trước mặt sâu thẳm không thấy điểm cuối, cả khu rừng chìm trong không khí âm u ẩm ướt, chỉ thỉnh thoảng mới nhận được một tia sáng leo lét.
“Ra khỏi Mai Cốt Chi Địa sẽ đến nơi.”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Vu Chính Hải nằm trên lưng ngựa, mỉm cười nói nhỏ.
“Chỉ mong chuyến đi này sẽ thuận lợi. Nếu huynh mà chết, ta sẽ làm một danh sách tử vong viết tên tất cả dòng tộc Lâu Lan.”
Phì !
Cát Lượng quay đầu thở một hơi, dường như muốn thử đánh thức Vu Chính Hải. Đáng tiếc Vu Chính Hải vẫn nhắm nghiền mắt không hề tỉnh lại.
“Ngươi cũng cảm thấy ta nói đúng?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn nó.
Phì !
“Đó là đương nhiên… ta sẽ nỗ lực hết sức mình.” Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía khu rừng mờ tối. “Cứu người khó hơn giết người rất nhiều.”
Nghỉ ngơi xong, Ngu Thượng Nhung đứng dậy nhảy lên lưng Cát Lượng, tiếp tục phi hành về phía tây.
Rời khỏi khu rừng cây ẩm thấp tối tăm, bay xuyên qua một hẻm núi, lướt đi trên dải bình nguyên mênh mông vô bờ bến… Ngu Thượng Nhung vừa phi hành vừa quan sát xung quanh.
Khu vực địa thế bằng phẳng đồng nghĩa với việc có tầm nhìn tốt, mà hành động của hắn cũng rất dễ dàng rơi vào tầm mắt của địch nhân.
Nếu là trước kia, Ngu Thượng Nhung sẽ không thèm để ý. Nhưng bây giờ hắn phải ưu tiên cứu người, phiền phức nào có thể giảm được thì nên giảm.
Dưới ánh trăng, Cát Lượng phi hành ở tầng trời thấp.
Ngu Thượng Nhung nhìn thấy phía trước là một đầm lầy âm u bèn nói: “Đến khu vực đầm lầy rồi. Cát Lượng, bay cao lên nào.”
Hí !
Rất nhiều năm về trước Ngu Thượng Nhung từng tới nơi này, chỉ là lúc đó hắn đến để khiêu chiến cao thủ Lâu Lan, bây giờ quay lại đây trong lòng cảm thấy hơi xúc động.
Cát Lượng bay qua khỏi khu vực đầm lầy theo hướng dẫn của Ngu Thượng Nhung.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể thấy vương thành Lâu Lan. Dưới ánh trăng, toà thành trông có vẻ thần bí mà quỷ dị.
“Mai Cốt Chi Địa.” Ngu Thượng Nhung nhìn xuống đống xương cốt dưới mặt đất, khẽ nói.
Tốc độ của Cát Lượng nhanh kinh người, chỉ sau một khắc đồng hồ đã mang hai người bay ra khỏi Mai Cốt Chi Địa. Phía trước chính là khu vực bùn lầy.
“Dừng lại đi.”
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục tiến về phía trước, nơi đó là thành trì của Lâu Lan.
Nhìn khu vực bùn lầy trước mặt, Ngu Thượng Nhung than nhẹ một tiếng: “Đến rồi. Đây chính là nơi huynh sống lại sau lần đầu tiên tử vong…”
Phía sau lưng bọn họ chính là mảnh đất chôn vùi vô số xương cốt, được mệnh danh là Mai Cốt Chi Địa, khắp nơi mang theo tử khí âm trầm ngột ngạt.
Với tốc độ của toạ kỵ cấp truyền thuyết Cát Lượng còn phải bay mất một khắc đồng hồ, thì khi đó Vu Chính Hải còn chưa từng tu hành, để thoát ra khỏi Mai Cốt Chi Địa hắn đã phải đi bao lâu?
Những khổ cực mà Vu Chính Hải phải chịu đựng, toàn bộ các đệ tử Ma Thiên Các cộng lại cũng không cách nào sánh bằng.
Ngu Thượng Nhung không vội vàng xuất thủ mà bay quanh khu vực bùn lầy một lúc để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi xác định sẽ không có nhân tố nào quấy nhiễu, hắn mới an tâm đưa Vu Chính Hải xuống lưng ngựa.
Ánh trăng rọi xuống vũng bùn. Nếu không phải sau lưng nó chính là Mai Cốt Chi Địa thì khu vực bùn lầy này đã có phong vị khác.
Ngu Thượng Nhung cảm giác được nguyên khí và sinh cơ trong khu vực này đúng là nồng đậm hơn những nơi khác. Bên phải là rừng cây, đằng sau là Mai Cốt Chi Địa, phía trước là một con sông, bên kia sông chính là vương thành Lâu Lan…
Đây dường như là một trận pháp tự nhiên có tác dụng thu nạp nguyên khí.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vũng bùn, vẻ do dự chỉ thoáng qua trong phút chốc rồi hạ quyết định: “Đây là sinh tử kiếp của huynh, rốt cuộc huynh vẫn phải đối mặt.”
Bàn tay Ngu Thượng Nhung mở ra, nguyên khí rung động, cương ấn mang theo thân thể Vu Chính Hải bay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận