Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1906: Trứ Ung đế quân

Thất Sinh nhìn Phan Ly Thiên một cái rồi bước ra khỏi lương đình. Thượng Chương Đại Đế nói:
“Thời gian của bản đế có hạn.”
“Chờ ta một chút thôi.”
Nói xong Thất Sinh chậm rãi đi tới trước mặt bốn vị trưởng lão, khom người nhìn xuống cười nói: “Thuở thiếu thời, chúng ta đều là chó… Hiện tại chư vị có khác chó ở chỗ nào?”
“Ngươi là cái thá gì mà xứng đánh đồng với bọn ta?” Tả Ngọc Thư mắng.
Thất Sinh cười nói: “Một thân ngạo cốt, thấy chết không sờn. Can đảm lắm. Nhớ kỹ tên của ta, trong nhà ta đứng hàng thứ bảy, gọi là lão thất, tên chỉ có một chữ: Sinh.”
Nói xong, hắn vươn tay đặt lên bả vai Phan Ly Thiên, nhấn xuống một chưởng ấn.
Ầm!
Phan Ly Thiên văng ra thật xa, đụng gãy tầng tầng lớp lớp đại thụ.
“Lão Phan!”
Ba vị trưởng lão đỏ hồng đôi mắt gào lên, muốn đứng dậy nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Thất Sinh đứng thẳng người lên, tay chắp sau lưng quay đầu rời đi. “Chúng ta đi thôi.”
Đám Ngân Giáp Vệ đồng thời khom người: “Vâng!”
Thượng Chương Đại Đế hờ hững không có bất kỳ động tác nào, thế nhưng trên đỉnh đầu hắn lại đột nhiên xuất hiện một thông đạo khổng lồ, quang mang bắn ra bốn phía.
Thượng Chương Đại Đế vỗ nhẹ lên đầu Xích Hổ, nhảy vào thông đạo. Thất Sinh và đám Ngân Giáp Vệ cũng bay theo.
Các vị trưởng lão hô lên: “Tiểu nha đầu!!”
Nhưng Tiểu Diên Nhi đã bị trói chặt trên lưng Xích Hổ, không thể đáp lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn các vị trưởng lão đang xa dần… sau đó thân ảnh nàng biến mất.
Các trưởng lão mặt xám như tro tàn, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi. Bầu trời lúc này đã rỗng tuếch không còn một người nào.
Không biết qua bao lâu, Lãnh La mới nhìn về phía Phan Ly Thiên. “Lão Phan.”
Phan Ly Thiên đứng lên, sờ sờ bả vai, lồng ngực rồi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ mấy năm nay tu vi lão hủ tịnh tiến nhiều như vậy, tu thành thân thể vô địch rồi? Sao ăn một chưởng mà lão hủ vẫn bình yên vô sự được nhỉ?”
Lãnh La không tin, bò dậy cẩn thận quan sát Phan Ly Thiên, sau đó mới xác nhận Phan Ly Thiên quả thật không có thương tích gì.
Bốn người không tài nào hiểu nổi.
“Cái người tên Thất Sinh đó là tân nhân của Đồ Duy điện, mà Các chủ đại chiến với địch nhân ở Lạc Dương… chẳng phải chính là Đồ Duy Đại Đế sao?” Phan Ly Thiên nhíu mày nói.
Lãnh La gật đầu: “Theo lý thuyết hắn hẳn phải vô cùng thống hận chúng ta, ước gì giết chết chúng ta để báo thù cho Đồ Duy Đại Đế mới phải.”
“Đúng là có vấn đề.” Tả Ngọc Thư lẩm bẩm.
Hoa Vô Đạo phân tích: “Có lẽ do quanh năm suốt tháng hắn bị Đồ Duy Đại Đế áp bách nên bây giờ thấy biết ơn Các chủ, thủ hạ lưu tình chăng?”
Tả Ngọc Thư cạn lời: “Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
“Lão hủ lại cảm thấy Hoa trưởng lão phân tích có đạo lý.” Phan Ly Thiên sờ cằm nói.
Lãnh La cau mày: “Giờ đâu phải lúc nói mấy việc này. Nha đầu bị người ta bắt đi rồi, chúng ta làm sao bàn giao với Các chủ đây?”
Sắc mặt bốn người vô cùng khó coi.
“Người kia trước khi rời đi hình như nói là muốn đến đô thành hồng liên?”
“Về Ma Thiên Các trước! Chúng ta phải báo cho Hải Loa biết để nàng cẩn thận.”
Bốn người bất đắc dĩ nhìn về phía chân trời rỗng tuếch, nhưng điều khiến bốn vị trưởng lão không ngờ chính là.
Trên bầu trời đô thành ở hồng liên giới cũng có một toà phi liễn dài đến mấy trăm trượng.
Tu hành giả trong thành khẩn trương như lâm đại địch, ai nấy đều cảm giác như tận thế sắp giáng lâm.
Bao nhiêu năm nay Thái Hư làm việc luôn có quy củ và rất kín tiếng, nhưng việc này can hệ trọng đại, liên quan đến hạt giống Thái Hư nên rất nhiều quy củ đều phải sửa lại. Sự tồn tại của Thái Hư rốt cuộc cũng được chứng thực tại cửu liên.
Trong phi liễn truyền ra âm thanh: “Mau bó tay chịu trói, giao ra hạt giống Thái Hư.”
Xung quanh phi liễn có rất nhiều tu hành giả khí thế phi phàm đứng nhìn từ trên xuống.
“Hạt giống Thái Hư?” Các tu hành giả trong thành kinh ngạc không thôi.
“Sao Thái Hư lại đến đây tìm hạt giống kia chứ?”
“Hạt giống vốn chính là của bọn hắn, bị thất lạc từ năm trăm năm trước…”
“Vậy làm sao mà tìm được? Tuy cửu liên không mạnh bằng Thái Hư nhưng nhân khẩu lại nhiều vô số kể, có khác gì mò kim đáy biển đâu?”
“Nghe nói Thái Hư có thần vật có thể truy tung hạt giống.”
Bọn hắn vừa dứt lời, trong phi liễn bắn ra một đạo vòng tròn quỷ dị lan ra khắp toàn thành. Đám tu hành giả Thái Hư gọi ra pháp thân, ào ào phóng về phía thành đông.
Cùng lúc đó.
Triệu Hồng Phất và Hải Loa đứng ở thành đông, thấy cảnh này lập tức sắc mặt đại biến. Triệu Hồng Phất muốn nâng bút phác hoạ ra phù văn thông đạo để rời đi.
“Đều do ta học nghệ không tinh, nếu không bọn hắn sao có thể tìm tới chúng ta!”
Hải Loa tóm lấy Triệu Hồng Phất, cấp tốc bay về phía xa. “Ngươi đừng tự trách… phía đông ba mươi dặm có sẵn một thông đạo.”
“Ừm.”
Trên không trung, tốc độ của đám tu hành giả Thái Hư nhanh đến cực hạn. Vừa nhìn thấy hai người, bọn hắn đã mừng rỡ hô lên: “Tìm được rồi! Bảo Toàn La Bàn của Đại Đế quả nhiên rất hữu dụng.”
Đám tu hành giả vây lấy Triệu Hồng Phất và Hải Loa. Một người lên tiếng: “Kẻ nắm giữ hạt giống Thái Hư chỉ có thể là một trong hai người này.”
“Mặc kệ là ai, chờ đế quân đến là biết.” Đám tu hành giả lập công lớn, vô cùng vui vẻ.
Triệu Hồng Phất ngăn ở phía trước, thấp giọng nói với Hải Loa: “Mau bóp nát ngọc phù.”
“Đừng lãng phí ngọc phù làm gì… Ở trước mặt đế quân mà dám dùng thứ đó thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.” Một tu hành giả trên không trung khuyên nhủ.
Triệu Hồng Phất cau mày: “Ngươi là đế quân?”
Ông !
Bóng mờ xuất hiện trước mặt mọi người. Thân ảnh người này cao đến hai mét, khí thế phi phàm, trên người mặc kim sắc cẩm bào trông vô cùng khác biệt với đám người. Hắn búi tóc cao, hai mắt sáng ngời có thần.
Đám tu hành giả lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến Trứ Ung đế quân.”
Trứ Ung đế quân quan sát Triệu Hồng Phất và Hải Loa, đạm nhiên nói: “Hạt giống Thái Hư?”
“Bẩm đế quân, Bảo Toàn La Bàn chỉ về phía hai người này, trong phương viên năm mươi dặm quanh đây không có người nào khác, không thể sai được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận