Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1537

Dưới mặt đất bốc lên hắc sắc khí thể, dây leo xuất hiện hỏa diễm quỷ dị.
Phanh phanh phanh...
Dây leo đầy trời đánh lui đám người Ma Thiên Các chỉ trong khoảnh khắc. Cũng may là khoảng cách xa, bằng không tất phải ăn thiệt thòi lớn.
Cho dù là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không thể không lăng không tránh né.
Oanh!
Lục Ngô động rồi.
Đám người ngẩng đầu, nhìn Lục Ngô lao về phía cổ thụ, dây leo đầy trời mang theo hỏa diễm đồng thời đánh tới.
"Băng phong."
Hàn ý phô thiên cái địa lập tức đông cứng cây cổ thụ.
Lúc này, từng sợi dây leo thanh sắc phá đất mà lên, cấp tốc trói chặt cổ thụ. Thân ảnh Minh Thế Nhân bay vụt qua, hàn mang trên Ly Biệt Câu lóe lên.
Vụt!
Lớp ngoài cổ thụ bị cắt ra một vết rách.
Gương mặt người trên cây cổ thụ đột nhiên mở miệng, hai mắt bễ nghễ nói: "Chết đi."
Rễ cây cấp tốc lan tràn, đào đất mà lên. Hơn phân nửa bay về phía Lục Ngô, một phần nhỏ bay về phía Minh Thế Nhân.
"Con mẹ nó! Đây rốt cuộc là quái vật gì?" Minh Thế Nhân cấp tốc tránh né, thân pháp như ảnh.
Thấy cảnh này, Lục Châu chợt nghĩ đến tiên hoàng Lưu Qua của Đại Viêm, vì mạng sống mà hắn đã biến chính mình thành người bất tử.
Cho dù bọn hắn dùng tà thuật gì thì về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.
Ầm!
Minh Thế Nhân không thể né tránh toàn bộ dây leo, bị một dây leo trong số đó đánh bay ra ngoài.
Cổ thụ điều động lượng lớn dây leo quấn quanh Lục Ngô!
"Chỉ là một con thú hoàng mà cũng dám ra tay với bản Hậu?!"
Dây leo siết chặt, vây khốn Lục Ngô.
Lục Ngô nói tiếng người, giận dữ hét: "Ngươi không có lực lượng của thánh thú!"
"Ầm!"
Lục Ngô dùng lợi trảo hung hăng vồ vào cổ thụ, máu tươi bên trong cổ thụ lập tức tràn ra.
Thấy cổ thụ có thể phân cao thấp với Lục Ngô, lòng bàn tay Lục Châu hướng xuống, gọi ra Trấn Thọ Thung!
Trấn Thọ Thung cấp tốc bành trướng, đường kính trụ lên đến vài mét, thẳng tắp cắm vào mặt đất.
Oanh!
"Lục Ngô!" Lục Châu hạ lệnh.
Lục Ngô đạp mạnh bốn chân, phanh phanh phanh... dây leo đang trói trên thân nó đứt ra, nó tung người nhảy ra khỏi phạm vi hoạt động của cổ thụ.
"Các ngươi cho rằng bản hầu không làm gì được các ngươi?!" Cổ thụ mở miệng nói lần nữa.
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện phía trên Trấn Thọ Thung, lẳng lặng nhìn cổ thụ.
Dây leo của cổ thụ giống như vô số xúc tu đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, trực tiếp bạo phát một nửa lực lượng thiên tướng. Kim Liên dưới chân cấp tốc khai diệp, sức mạnh mang tính hủy diệt bắn mạnh ra tứ phương.
Oanh!
Dây leo đầy trời bị một chiêu thần thông Thiên Thư phá hủy. Dây leo như bã vụn, rơi ào ào xuống chẳng khác gì một cơn mưa rào.
"A !"
Cổ thụ phát ra một tiếng kêu thê lương, nhưng rất nhanh dây leo cổ thụ lại ly kỳ mọc ra.
"Bản hầu muốn lấy mạng các ngươi!"
Dây leo hiện tại còn dài và hung mãnh hơn so với trước đó, cấp tốc tràn lan rồi dồn dập đánh tới như sóng biển.
Chân Lục Châu đạp lên Trấn Thọ Thung, Trấn Thọ Thung cắm sâu vào mặt đất. Chân Lục Châu chưa chạm đất đã lăng không bay lên.
Tinh bàn xuất hiện trước người.
Toàn bộ đám người Ma Thiên Các cũng đồng thời gọi ra tinh bàn.
Bao gồm cả Triệu Dục và thủ hạ của hắn, không dám tàng tư chút nào, cũng lập tức gọi tinh bàn ra.
Tất cả mọi người lấy ra sức mạnh tối cường nhất trong đời mình.
Ầm ầm ầm!
Cương ấn quang trụ đầy trời như mưa sao băng, toàn bộ đâm vào cổ thụ.
Lục Châu vừa lùi về sau vừa khống chế tinh bàn, liên tục dùng đại thần thông thuật để na di, rời xa phạm vi cổ thụ.
Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...
Lực lượng mệnh cách oanh tạc liên tục khoảng một khắc đồng hồ, mọi người mới dừng tay quan sát.
Lục Châu thu hồi tinh bàn, nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ vẫn đứng yên bất động kia.
Soạt !
Da cổ thụ tróc ra đầy đất.
Thanh sắc vụ khí bay lên bao khỏa cổ thụ, cấp tốc chữa trị toàn thân.
Minh Thế Nhân thực sự nhịn không được nữa, tức giận mắng to: "Mẹ nó, ngươi chơi xấu!"
Cổ thụ vẫn sừng sững tại chỗ, nhìn đám người Lục Châu mà nói: "Đã rất lâu không có nhân loại đến Đại Hoang Lạc cho bản hầu ăn!"
Minh Thế Nhân không dám tự tiện di động nữa, hắn kéo lấy Cùng Kỳ lui về phía sau.
"Cẩu tử đừng làm rộn, thứ này chúng ta thật sự không thể trêu vào... chỉ có thể trốn."
Gâu gâu!
Cổ thụ xem thường hắn, bật cười ha hả: "Ha ha ha, trong Đại Hoang Lạc này bản hầu là vua, kẻ nào dám không nghe theo?"
Dây leo lan tràn, cấp tốc sinh trưởng, di chuyển về phía đám người Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn cổ thụ nói: "Ngươi chớ vui mừng quá sớm."
Lục Châu vung tay. Trấn Thọ Thung dưới đất cấp tốc chuyển động.
Mặt đất rung động.
"Hả?” Cổ thụ cảm thấy kỳ quái.
Lục Châu chỉ khống chế Trấn Thọ Thung trong phạm mấy chục trượng, vừa vặn bao trùm khu vực sinh trưởng của cổ thụ, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Cỏ dại trên mặt đất sinh trưởng, từng thân cây nhỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Cổ thụ kinh ngạc: "Trấn Thọ Thung?!"
"Ngươi nhận ra vật này?"
"Trấn Thọ Thung chính là tà vật thiên địa bất dung, sao ngươi có thể hàng phục nó?" Cổ thụ hỏi.
Lục Châu hờ hững nói: "Ngươi mượn thân cổ thụ để được trường sinh, đơn giản là muốn đánh phá sự ràng buộc của thọ mệnh. Có Trấn Thọ Thung ở đây, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hấp thu chí mạng."
Cổ thụ đứng im không động, dây leo cũng đình chỉ sinh trưởng. Mắt nó nhắm lại, miệng ngậm chặt, giống như một gốc cổ thụ bình thường.
"Vậy để ta cho ngươi nếm thử tư vị của Trấn Thọ Thung." Lục Châu vung tay, đánh ra lực lượng thiên tướng.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lực lượng thiên tướng thôi động Trấn Thọ Thung.
Tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung từ gấp hai mươi lần cấp tốc bạo tăng lên thành gấp trăm lần, hơn nữa còn tiếp tục gia tăng tốc độ.
Lấy Trấn Thọ Thung làm trung tâm, sinh cơ bắt đầu hội tụ.
Đám người đều đã lĩnh giáo uy lực của Trấn Thọ Thung tại Trấn Thọ Khư nên biết rõ nó đáng sợ thế nào.
Tốc độ lưu chuyển lại từ một trăm tăng lên hai trăm lần. Lực lượng thiên tướng mà Lục Châu tiêu hao cũng càng lúc càng nhiều.
Thử xem kẻ nào chịu thua trước.
"Ngươi đã muốn chết, vậy lão phu thành toàn cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận