Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1823: Ba điều kiện

Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày.
Nhưng hắn không phải là người chỉ xét bề ngoài. Khí tức ba động của Tiểu Diên Nhi chứng minh nàng chỉ là một tiểu nha đầu, hắn xem nàng là một đứa trẻ vô tri, không thèm để ý.
Lục Châu vung tay áo nói: “Diên Nhi, không được nói năng lung tung.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi âm thầm nghĩ, ta đâu có nói bậy đâu?
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của Lục Châu là để Tiểu Diên Nhi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chứ không phải tranh cãi với người ta, những việc này không có ý nghĩa gì cả.
Trong Đại Uyên Hiến không có một người quen, lỡ như xảy ra chuyện thì rất nguy hiểm.
Lục Châu nói: “Bây giờ có thể dẫn đường cho chúng ta đến hạch tâm Thiên Khải Chi Trụ chưa?”
Minh Đức trưởng lão hỏi: “Gấp gáp như vậy?”
Lục Châu gật đầu: “Chúng ta bôn ba nhiều năm trong bí ẩn chi địa cũng là vì việc này. Một khi chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì trong lòng khó có thể an tâm.”
“Được.” Minh Đức trưởng lão đứng lên nói, “Hồng Tiệm, ngươi cũng đi cùng.”
Hồng Tiệm khom người đáp: “Vâng.”
Minh Đức trưởng lão rời khỏi Minh Đức điện, Hồng Tiệm và ba người Lục Châu đi theo sau, bước vào một phù văn thông đạo.
Quang hoa loé lên, không bao lâu sau đám người đã xuất hiện trong một toà cung điện còn rộng lớn hơn ban nãy.
Bên ngoài cung điện có không ít người Vũ tộc và các loại chủng tộc khác. Lối vào cung điện cao đến trăm trượng khiến Lục Châu phải ngẩng đầu nhìn.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Đám người Vũ tộc khom người hành lễ.
“Miễn lễ.” Minh Đức trưởng lão phất tay.
“A, có nhân loại!”
“Nhân loại đến từ bên ngoài Đại Uyên Hiến!” Mấy tộc nhân Vũ tộc nhỏ giọng nghị luận.
“Có thể được Minh Đức trưởng lão và Hồng Tiệm dẫn tới, xem ra thân phận không thấp!”
“Nơi này rất lâu rồi không có người ngoài đến…”
Tiến vào trong đại điện, Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy giữa điện có một đài hình vuông, xung quanh là tầng bình chướng màu xanh lam.
Trên đài đặt một hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, cứng chắc mà thẳng tắp.
Bình chướng lúc sáng lúc tối, khi Lục Châu nhìn chăm chú vào đó lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
“Mê hoặc ý chí?” Lục Châu lập tức thôi động Tử Lưu Ly, cảm giác mát mẻ thanh lương truyền tới xua đi cảm giác mê hoặc.
Đây chính là khảo nghiệm ý chí và tâm cảnh?
Minh Đức trưởng lão chỉ tay vào bình chướng nói: “Đây là bình chướng của Thiên Khải Chi Trụ. Trong 100.000 năm qua, chỉ có một người được nó tán đồng, chính là Vũ Hoàng hiện tại.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Vũ Hoàng và Bạch Đế là bạn cũ. Bạch Đế đã lên tiếng thì chúng ta đương nhiên phải nể mặt. Chỉ là… trước khi tiến vào bình chướng, ta phải đưa ra điều kiện với các ngươi.”
Lục Châu im lặng nhìn bình chướng, không nói chuyện.
“Một, việc các ngươi tiến vào đây phải được giữ bí mật, Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến không thuộc về một mình chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Vũ Hoàng và Bạch Đế đều sẽ mất mặt.”
“Hai, điều kiện để được tán đồng rất khó khăn. Nếu thật sự được tán đồng thì phải lưu lại đây làm việc cho Vũ Hoàng ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này Đại Uyên Hiến sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ba, cũng là chuyện có khả năng xảy ra nhất. Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh, nếu không thể thông qua thì đừng cưỡng cầu. Một khi sính cường bất chấp hậu quả sẽ bị phản phệ đến mức tẩu hoả nhập ma, không ngốc thì cũng phát điên. Dù kết quả là gì thì cũng không liên quan đến Vũ tộc. Ba điều này các ngươi có đồng ý hay không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã nói ngay: “Ba ngàn năm?! Ngài không có nói đùa chớ?!”
Minh Đức trưởng lão liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi: “Đây là quy củ của Đại Uyên Hiến. Tiểu nha đầu, các ngươi nên cân nhắc điểm thứ ba mới phải.”
“Chúng ta chỉ lo lắng điểm thứ hai, điều này quá bá đạo, ta e là không thể đáp ứng. Ba ngàn năm mất tự do? Ở đâu ra điều kiện khó khăn vậy chứ…”
Tiểu Diên Nhi bất mãn trong lòng, nhưng đây là Đại Uyên Hiến nên nàng cũng không dám phát tác, chỉ có thể thầm oán, một đám cường đạo chiếm đoạt Đại Uyên Hiến lại còn muốn làm khó người khác, thật là đáng ghét!
Minh Đức trưởng lão cười ha hả nói: “Đây vốn là quy củ của Đại Uyên Hiến, không thể sửa đổi. Nhưng niệm tình các ngươi là người của Bạch Đế, điểm thứ hai này ta có thể miễn cho.”
Bảo người của Bạch Đế lưu lại đây ba ngàn năm thì chẳng khác gì cầm tù, vốn là đang nể mặt Bạch Đế, làm thế thì chẳng khác gì đắc tội người ta.
Tiểu Diên Nhi mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Minh Đức trưởng lão lạnh nhạt đáp: “Ta đã đáp ứng, đương nhiên giữ lời.”
“Vậy thì tốt quá! Sư phụ, đồ nhi có thể bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói.
Minh Đức trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Người muốn tiến hành khảo hạch của Thiên Khải Chi Trụ là ngươi?”
“Đúng vậy á. Có việc gì sao?”
Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày nhìn về phía Lục Châu, thấy hắn vẫn giữ im lặng, nghiễm nhiên thừa nhận lời của tiểu nha đầu này. Từ đầu đến cuối, Minh Đức trưởng lão đều cho rằng người muốn khảo hạch được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là Lục Châu chứ không phải hai tiểu nha đầu đi cùng.
Lúc này Lục Châu mới mở miệng nói: “Người muốn được tán đồng là đồ nhi của lão phu.”
Minh Đức trưởng lão cũng không có phản ứng gì. Đằng nào cũng thất bại, đổi thành ai cũng thế thôi. Hắn tự mình dẫn người tới nơi này là đã đủ nể mặt Bạch Đế rồi.
Hồng Tiệm không nhịn được bèn hỏi: “Không phải là ngươi?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không cần.”
Hắn có lực lượng Thiên Tướng, có Thiên thư tam quyển và lam pháp thân, con đường tu hành hoàn toàn khác biệt mọi người. Lam pháp thân trời sinh đã triển khai toàn bộ hạn mức Mệnh Cách, thậm chí còn nghịch thiên hơn cả hạt giống Thái Hư.
Hồng Tiệm cười nói: “Đây là một cơ hội tốt, ngươi nên nắm cho chắc, không phải ai cũng được phép tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch đâu.”
Lục Châu vẫn lắc đầu: “Không hứng thú.”
Hồng Tiệm nghẹn lời. Lần đầu tiên hắn thấy có người không biết cân nhắc như vậy. Nếu không phải vì nể mặt Bạch Đế, các ngươi đã không có cửa vào được đây, còn vờ vịt cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận