Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2065: Ma Thần đến

“Không xong, là quang luân!”
“Kháng trụ, nhất định phải kháng trụ!”
Ba vị chưởng giáo lưng tựa vào nhau, đồng loạt nâng Tinh Bàn lên. Các khu vực Mệnh Cách tỏa sáng, Tinh Bàn vận sức chờ phát động.
Bảy đạo quang luân như sóng biển ồ ạt lướt tới, cương ấn quang trụ trong ba Tinh Bàn đồng thời bắn ra.
Ầm ầm ầm!!
“Đứng vững!”
Quang luân quá mạnh mẽ, ba đại Tinh Bàn cũng rất cường hãn va chạm cùng quang luân. Thiên địa rung chuyển, tất cả thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội vội vàng tìm chỗ trốn né tránh sóng xung kích.
Lực lượng song phương đạt tới cực hạn.
Yến Quy Trần cười ha hả nói: “Ta đã nói hắn không phải Hỏa thần mà! Các ngươi nhìn đi.”
Bọn hắn nhìn thấy quang trụ đánh thủng một lỗ trên quang luân.
“Đừng khinh địch, thiên chi tứ linh trước kia đã suy giảm không ít lực lượng, dù vậy chưa chắc chúng ta có thể là đối thủ của hắn.”
“Ừm!”
Ba người nhìn thấy có hy vọng nên càng thêm kiên định gồng gánh Tinh Bàn.
Hai mắt hắc bào thị vệ từ từ đỏ lên, trầm giọng nói: “Sâu kiến.”
Đạo quang luân thứ hai đột nhiên biến cường gấp mấy lần. Chu chưởng giáo thất kinh hô lên: “Hắn thi triển đại quy tắc!”
Ba người hợp lực thi triển quy tắc dồn vào đại quang trụ, không gian ngưng kết, đại quang trụ vô cùng cường hãn xạ kích về phía quang luân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Oanh!
Một đạo hư ảnh xuất hiện tại điểm quang luân va chạm với quang trụ, một tay hư ảnh ngăn cản quang trụ, một tay cầm lấy quang luân!
“Hả?!”
Ba vị chưởng giáo và hắc bào thị vệ đều kinh ngạc nhìn về phía hư ảnh kia.
Toàn thân hư ảnh đắm trong thiểm điện và lam sắc điện hồ, trên thân có viễn cổ long hồn lượn quanh, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thiên địa.
Ngao !
Tóc dài tung bay, trường bày phiêu dật trong gió, gương mặt uy nghiêm khiến người khác không dám kháng cự!
“Ma Thần đại nhân?!” Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo mừng rỡ hô lên.
“Ma Thần đại… đại nhân?!” Lần đầu nhìn thấy Lục Châu, Yến Quy Trần cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hắn đã tìm hiểu về Ma Thần họa quyển nhiều lần, từng nhìn thấy hình chiếu của Ma Thần. Người tỏa ra khí thế và bộc phát lực lượng lam sắc điện hồ khai thiên tích địa kia không phải Ma Thần thì là ai?
“Lui!”
Hai tay Lục Châu đẩy mạnh, quang trụ tiêu tán, quang luân hõm vào rồi biến mất.
Bầu trời lại trở nên yên tĩnh. Song phương cũng ngưng chiến, tầm nhìn dần dần khôi phục.
Yến Quy Trần, Sở Liên và Chu chưởng giáo lăng không quỳ bái: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”
Ba người kích động vô cùng, cho dù là lúc bái kiến giáo chủ bọn hắn cũng chưa từng thành kính như ngày hôm nay.
Các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội ở đằng xa cũng đồng loạt quỳ bái hành lễ.
Lục Châu nhìn hai phía rồi thu hồi họa quyển cùng tứ đại lực lượng nội hạch.
Yến Quy Trần kích động nói: “Yến Quy Trần không biết Ma Thần giá lâm giáo hội, tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi là Yến Quy Trần?” Lục Châu hỏi.
“Chính là vãn bối. Sở dĩ vãn bối trở về muộn là vì bị trúng bẫy của đám tiểu nhân này. Cũng may có hai vị huynh trưởng biết cách liên lạc với Ma Thần đại nhân… Xin Ma Thần đại nhân làm chủ cho vãn bối!”
Gia hỏa này, vừa gặp mặt đã biết cáo trạng! Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo lộ vẻ bội phục.
Lục Châu chậm rãi xoay người nhìn về phía hắc bào thị vệ, lát sau mới mở miệng nói: “Hỏa thần Lăng Quang?”
Hắc bào thị vệ còn chưa trả lời, bên dưới đã vang lên tiếng chào hỏi: “Cơ lão tiền bối, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Trong lòng ba vị chưởng giáo khẽ động. Bọn họ quen biết nhau?
Lục Châu nghi hoặc nhìn xuống: “Là ngươi?”
“Không chỉ có ta…” Thất Sinh chỉ tay về phía Chư Hồng Cộng nấp ở đằng xa.
Chư Hồng Cộng nhăn nhăn nhó nhó bay trở về, đứng từ xa đã thấy thân ảnh này có vẻ quen mắt, khi tới gần mới trợn tròn mắt lên… đây chẳng phải là sư phụ của ta đó sao?
Nước mắt lập tức rơi ào ào, Chư Hồng Cộng nhanh chóng phi hành trở về, miệng hô to: “Sư phụ!”
Yến Quy Trần, Chu chưởng giáo cùng Sở chưởng giáo đều hoang mang, trong đầu có dấu chấm hỏi to đùng.
Chư Hồng Cộng vừa bay tới đã ôm chầm lấy đùi Lục Châu, khóc lóc kể lể: “Sư phụ! Đồ nhi nhớ người muốn chết!”
Lục Châu nhíu mày nhấc chân đá hắn văng ra xa, dùng ngữ khí không quá nghiêm khắc mắng cho một trận: “Đồ hỗn trướng này! Điện thủ chi tranh ngươi lại lâm trận bỏ chạy, còn có mặt mũi gặp vi sư?”
Trong lòng Yến Quy Trần cảm thấy nặng như đeo đá. Sư phụ? Vi sư?
Vốn đã bị trọng thương, lại nghe hai người đối thoại, Yến Quy Trần trợn mắt lên ngất xỉu, thân thể rơi xuống đất.
“Yến chưởng giáo!” Sở Liên và Chu chưởng giáo vội vàng bay xuống đỡ lấy hắn.
Chư Hồng Cộng liếc nhìn ba người rồi tiếp tục kể khổ: “Sư phụ, đồ nhi có nhiệm vụ cần làm mà. Đồ nhi muốn tìm thất sư huynh, điện thủ chi tranh làm sao có thể quan trọng bằng huynh ấy chứ!”
“Thất sư huynh của ngươi?”
“Việc này phải kể từ hôm điện thủ chi tranh, đồ nhi không phải lâm trận bỏ chạy mà là cái khó ló cái khôn nha…”
Lục Châu đưa tay lên ngắt lời hắn: “Việc này về sau bàn lại.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng cười gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Thất Sinh và hắc bào thị vệ rồi bay về phía biệt uyển không bị hư hại. “Đều xuống đây hết cho lão phu!”
Ma Thần ra lệnh, không ai dám không nghe.
Ba vị chưởng giáo Vô Thần Luận Giáo Hội ngoan ngoãn đáp xuống biệt uyển, Sở Liên vỗ bành bạch vào mặt Yến Quy Trần mấy cái hắn mới tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía rồi nhìn Lục Châu, mơ hồ nói: “Ta đang nằm mơ sao?”
“Mơ cái gì mà mơ? Mau bái kiến Ma Thần đại nhân.” Sở Liên nói.
Yến Quy Trần lảo đảo đứng xuống đất, Sở Liên nhanh tay đỡ hắn: “Ngươi dù sao cũng là chưởng giáo, sao lại yếu ớt thế này hả?”
Yến Quy Trần thầm nghĩ, ta cũng không muốn vậy đâu! Bây giờ phải làm sao đây? Làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng lại chọc phải đồ đệ của Ma Thần đại nhân?
Khó chịu nha! Xui xẻo vừa vừa thôi nha!
Chu chưởng giáo và Sở Liên đỡ Yến Quy Trần đi vào trong biệt uyển. Những thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội khác đều cung kính đứng ở bên ngoài. Đại lão nói chuyện, bọn hắn đương nhiên không dám lẫn vào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Thất Sinh và hắc bào thị vệ cũng đi vào trong biệt uyển. Lục Châu chỉ tay vào Thất Sinh: “Ngươi nói trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận