Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2152: Đại vòng xoáy

“Tại sao lại tới đó?” Lục Châu hỏi.
Kỳ Đồng rất oán hận Minh Tâm, chỉ hận không thể phơi bày toàn bộ bí mật của Minh Tâm cho mọi người biết. “Minh Tâm đánh không lại Ma Thần, hẳn là đã tới đại vòng xoáy tìm vũ khí.”
“Hắn có Cán Cân Công Chính, còn e ngại Ma Thần làm gì?”
“Ha ha ha…”
Kỳ Đồng bật cười, “Thế nhân đều cho rằng hắn có thể dùng Cán Cân Công Chính để trở thành thiên hạ vô địch. Nhưng chỉ có mình Minh Tâm hiểu rõ hắn làm không được. Lão già Ma Thần kia tu hành đại đạo rất đặc thù, Giải Tấn An từng nói Ma Thần có tự do chi thân, Cán Cân Công Chính sẽ không làm gì được hắn. Huống hồ gì trong tay Ma Thần còn có một kiện vũ khí hư cấp, khi được phát huy tới cực hạn, vũ khí này có thể phá hết mọi quy tắc.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu không khỏi xoắn xuýt. Vũ khí hư cấp này… không còn nằm trong tay hắn nha!
“Ngươi có biết lai lịch của Minh Tâm?”
Kỳ Đồng thở dài nói: “Minh Tâm chỉ trẻ hơn Ma Thần một chút, cũng là nhóm nhân loại ra đời sớm nhất.”
“Nghe nói ngươi có năng lực dự báo tương lai… nói nghe xem tương lai của Ma Thần sẽ như thế nào?”
“Vừa hay điều ngươi hỏi lại nằm trong danh sách những người ta không thể dự báo trước được. Hắc hắc… đây là thiên ý.”
“Ma Thần có mười đệ tử, ngươi có biết không?”
“Không biết.” Kỳ Đồng tươi cười đáp, “Ta bị nhốt đã một trăm ngàn năm, ngoại giới xảy ra chuyện gì sao ta biết được? Dự đoán tương lai cũng không phải là đấng toàn năng.”
Hoá ra ngươi phế vô cùng!
Lục Châu bèn hỏi: “Vậy tương lai của Minh Tâm ngươi cũng đoán không ra?”
“Năng lực có hạn nha… Nhưng mà ta biết Thái Hư sẽ sụp đổ, Ma Thần sẽ trở về.”
Nói như không nói.
Kỳ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng cười nói: “Tứ đại Chí Tôn đều sẽ chết! Ha ha ha… đều sẽ chết!”
Lục Châu cau mày: “Ngươi còn biết cái gì?”
“Chúng ta đều sẽ chết! Chúng ta chết hết!”
Xiềng xích lay động kịch liệt, Lục Châu không còn hứng thú ở lại chỗ này. Ngay khi hắn vừa xoay người định rời đi, Kỳ Đồng lại cười ha hả:
“Ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng ai cũng chết hết! Người người đều chết, một thời đại sẽ kết thúc, một nền văn minh sẽ chấm dứt!” Ha ha…”
“Vậy ngươi ở lại đây chờ chết đi.” Lục Châu xoay người rời đi.
“Ha ha… không ai có thể thay đổi kết cục này!” Kỳ Đồng lớn tiếng nói.
Mãi cho đến khi Lục Châu biến mất ở đầu hành lang bên kia, binh sĩ đóng cửa toà kiến trúc lại, Kỳ Đồng mới ngừng cười, thấp giọng lẩm bẩm:
“Chỉ trừ bọn hắn.”
Lục Châu rời khỏi Thánh Vực, thông qua phù văn thông đạo trở về Huyền Dặc.
Huyền Dặc đế quân đã dẫn con dân rời đi, hiện tại nơi này không còn ai trông coi, vườn không nhà trống.
Lục Châu tiếp tục sử dụng thông đạo đi tới một khối đá ngầm ở Vô Tận Hải. Lúc này hắn cảm giác được trên người mình truyền đến một cỗ nhiệt độ nóng rực.
Lục Châu lấy Quang Luân Châu ra, không khỏi nhíu mày. “Năng lượng tràn ra ngoài?”
Quang Luân Châu là chí bảo giúp đề thăng quang luân, năm đó Ma Thần tự tay ban cho Ôn Như Khanh. Đáng tiếc Lục Châu chỉ có thể chọn một trong hai pháp thân.
Lam pháp thân hao tổn quá nhiều thọ mệnh, một quang luân cần tới 1 triệu năm, thế là Lục Châu gọi liên toạ kim liên ra, đặt Quang Luân Châu vào trong liên toạ.
Két !
Quang Luân Châu và lực lượng tứ đại nội hạch hoà tan vào nhau, toát ra đại lượng nguyên khí.
Lục Châu thu hồi liên toạ, tiếp tục bay về hướng đông.
Chừng một canh giờ sau, hắn đáp xuống mặt biển yên tĩnh, trầm thấp gọi: “Côn Bằng.”
Dưới đáy biển truyền tới tiếng vang, một bóng đen khổng lồ từ từ nổi lên mặt nước, che khuất cả bầu trời.
Lục Châu nói: “Lão phu muốn đến đại vòng xoáy, ngươi dẫn đường đi.”
U !
Nước biển cuồn cuộn bắn lên không trung. Lục Châu cau mày nói: “Lão phu đã cho ngươi cơ hội, đừng có không biết tốt xấu. Muốn vĩnh sinh còn không chịu bỏ ra chút thành ý?”
Côn Bằng dần yên tĩnh trở lại, nó cúi thấp người xuống, tròng mắt nhìn chằm chằm Lục Châu.
Lục Châu gật đầu, điểm nhẹ mũi chân bay lên đỉnh đầu nó. Thân thể Côn Bằng từ từ nâng lên tới không trung, vây cá hai bên hông nó càng lúc càng dài ra rồi hoá thành đôi cánh. Cặp cánh khẽ vẫy một cái, Côn Bằng phóng thẳng vào thiên không, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Với tu vi của Lục Châu mà tầm mắt hắn cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn tiếng cuồng phong gào thét bên tai. “Nhanh như vậy?!”
Thế gian này gần như không ai biết được Côn Bằng có tốc độ nhanh đến mức này, ai mà ngờ được nó am hiểu nhất chính là phi hành?
Cùng lúc đó, một toà phi liễn cực lớn xuất hiện trên bầu trời bí ẩn chi địa, bay lướt qua núi non sông ngòi rồi dừng lại trước lối vào Đại Uyên Hiến.
Hơn trăm tên vũ nhân bay tới, tên thủ lĩnh nói: “Vũ Hoàng bệ hạ có lệnh, mời người nắm giữ hạt giống Thái Hư tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo.”
Đám Đại Đế đưa mắt nhìn nhau. Thanh Đế thấp giọng nói: “Xem ra bản đế đến hơi thừa.”
“Vũ Hoàng vẫn rất hiểu lý lẽ.”
Bốn vị Đại Đế bay ra ngoài. Được thủ lĩnh vũ nhân dẫn đường, đám người đi vào thông đạo, cuối cùng dừng lại ở một vân đài hình tròn trên không trung.
“Vì sao Vũ Hoàng không đến?” Xích Đế hỏi.
“Bẩm Xích Đế bệ hạ, Vũ Hoàng không được khoẻ, không thể tự mình tiếp đón các vị.”
“Vớ vẩn, lĩnh ngộ đại đạo là chuyện lớn như vậy, sao hắn có thể mặc kệ không hỏi?”
Tên vũ nhân lộ vẻ xấu hổ.
“Để Tiểu Diên Nhi lĩnh ngộ đại đạo là được, việc khác không quan trọng.” Thanh Đế nói.
Tiểu Diên Nhi vẫn luôn quan sát Thiên Khải Chi Trụ nội hạch, sắc mặt nghiêm túc. Nàng khẽ hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Tên vũ nhân đáp: “Lúc nào cũng được, Vũ Hoàng đã dặn ta phải phối hợp với các vị.”
Hải Loa nắm tay Tiểu Diên Nhi cười nói: “Cửu sư tỷ, ta tin là tỷ sẽ thành công.”
“Ừ.” Tiểu Diên Nhi cười gật đầu, “Ta đi một lát rồi trở lại.”
Tên thủ lĩnh vũ nhân dặn dò: “Muốn tiến vào nội hạch rất gian nan, nếu gặp phải lực cản thì đừng miễn cưỡng đối kháng, nếu không sẽ bị phản phệ. Tiến vào nội hạch rồi cần khoảng ba canh giờ để lĩnh ngộ đại đạo, càng chuyên tâm thì quy tắc thu được càng mạnh.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận