Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 677

Nhận được mệnh lệnh của sư phụ, Đoan Mộc Sinh vui mừng đáp: “Vâng, đồ nhi sẽ đi thông tri cho mọi người ngay.”
Toàn bộ bốn Các và các đệ tử trên Kim Đình Sơn đều nhận được tin tức của Đoan Mộc Sinh. Trong Nam Các, ba vị trưởng lão đều thở dài một tiếng.
“Thiên hạ này vĩnh viễn đều là người già bảo vệ người trẻ…”
“Cái thằng nhóc Vu Chính Hải này đúng là không khiến người ta bớt lo.”
“Dù gì cũng là Giáo chủ của thiên hạ đệ nhất ma giáo, nếu hắn trở về thì hai vị sẽ có cảm tưởng gì?”
Các đệ tử Ma Thiên Các nghe tin đều tụ tập về Bắc Các.
Chốc lát sau, Xuyên Vân phi liễn bay lên không trung rồi biến mất nơi chân trời.
Cùng lúc đó.
Sau một ngày một đêm chém giết, cấm vệ quân và U Minh Giáo đã mệt mỏi đến không còn sức lực.
Không khí và nguyên khí bị ngăn cách khiến tất cả mọi người trong Thập Tuyệt Trận đều cảm thấy bị kìm nén. Nhiệt độ nóng lên càng khiến mọi người cảm giác như đang bị thiêu trong một hoả lò.
Mồ hôi và máu quyện cùng một chỗ, hầu hết mọi người đều đã mệt mỏi đến chết lặng.
Vu Chính Hải vẫn nhìn Lưu Thương đăm đăm, bên tai truyền đến tiếng vũ khí va chạm, tiếng hò hét chém giết không dứt.
Vu Chính Hải liếc nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày. Tư Vô Nhai đứng bên cạnh hắn, phát giác biểu tình Vu Chính Hải biến hoá bèn thấp giọng nói:
“Đại sư huynh cứ yên tâm, các giáo chúng tham dự cuộc chiến đa phần đều là tu hành giả Thối Thể cảnh. Các tu hành giả cao giai không xuất động, đệ đã lệnh cho họ ẩn nấp ở hậu phương, cấm vệ quân chém giết với chúng ta chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi… Thương vong là không thể tránh khỏi, đại sư huynh, huynh nhất định phải cứng rắn lên!”
Vu Chính Hải gật đầu, thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước.
“Hiện tại điều duy nhất chúng ta cần đề phòng là bọn tu hành giả trung lập ẩn tàng trong Thần Đô muốn làm ngư ông đắc lợi.” Tư Vô Nhai nói.
“Một đám chuột nhắt mà thôi, đợi ta trảm Lưu Thương xong sẽ hốt gọn bọn chúng!”
“Đại sư huynh chỉ cần đối phó với Lưu Thương và Vương Việt, những người khác để đệ xử lý.”
“Được.”
Bát đại thống lĩnh cấm vệ quân nay chỉ còn lại mỗi mình Vương Việt. Người này nổi tiếng là kẻ xảo trá âm hiểm, thích ẩn mình trong bóng tối đánh lén.
Sau khi Thập Tuyệt Trận mở ra, Tư Vô Nhai đã nỗ lực tìm kiếm người này, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Ông !
Tầng lưới trận bao phủ trên đầu ảm đạm đi ba phần.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Khoảng thời gian khó cầm cự nhất trong Thập Tuyệt Trận đã đến! Trong nửa canh giờ này chúng ta phải đánh hạ cấm vệ quân!”
Vu Chính Hải cầm lấy Bích Ngọc Đao phóng như điên về phía long liễn.
Mấy tên cấm vệ quân thân mặc khôi giáp muốn ngăn lại, Vu Chính Hải không hề do dự cầm đao quét ngang!
Đao vạch qua khôi giáp, lập tức có hai người bị chém chết!
Trên đời này, người đã chuẩn bị nhiều nhất để đối mặt với Thập Tuyệt Trận chính là Vu Chính Hải.
Loại thủ đoạn giết người vô cùng gọn gàng dứt khoát này đã thuyết minh cho điều đó. Mỗi một đao đều nước chảy mây trôi như đã rèn luyện ngàn vạn lần.
“Xông lên! Trong vòng nửa canh giờ phải chiếm lấy Hoàng thành!”
Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo chen chúc lao lên.
“Ngăn cản bọn hắn! Các ngươi là tướng sĩ tinh nhuệ nhất của trẫm!” Lưu Thương vung tay nói.
Cấm vệ quân cũng băng băng lao tới.
Ông! Chỉ trong giây lát trọng lực đã tăng lên mấy lần. Toàn bộ cấm vệ quân phải leo xuống ngựa.
Đám chiến mã quỳ rạp dưới đất… Răng rắc… mặt đất nứt dần ra.
“Cởi bỏ khôi giáp! Toàn bộ cởi khôi giáp ra!”
Lưu Thương quắc mắt nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Ngươi biết về Thập Tuyệt Trận?”
Ngoại trừ việc ngăn cách nguyên khí, Thập Tuyệt Trận còn có nhiều công dụng khác, tất cả đều xuất hiện ngẫu nhiên.
Đó có thể là băng rơi đầy trời, lạnh lẽo đến tận xương, cũng có thể là cơn nóng tràn ngập hoả thiêu tất cả mọi người, hoặc là cơn cuồng phong tàn phá bữa bãi, đao phong giết người như ngoé.
Sau khi trọng lực tăng gấp bội, đa số mọi người đều đã ngồi bệt dưới đất, trên đầu đầy mồ hôi thở hổn hển.
Bên phía U Minh Giáo, có mấy người thân hình khôi ngô, ăn mặc gọn gàng, tay cầm bội đao chậm rãi đi về phía cấm vệ quân.
“Sao có thể như vậy?”
Tư Vô Nhai hài lòng nói: “Đây là chuẩn bị dành riêng cho các ngươi đó… Giết!”
Xoẹt!
Xoẹt!
Động tác của bọn hắn rất chậm chạp, nhưng đã đủ để đối phó với đám người mệt lử ngồi dưới đất không động đậy nổi.
Mỗi đao lấy đầu một người, chỉ trong phút chốc đã trông như pháp trường xử trảm!
Vu Chính Hải ngẩng đầu bước về phía long liễn, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.
Đến trước long liễn, Vu Chính Hải cầm đao hung hung bổ xuống. Ầm!
Một đao đánh tới, long liễn chấn động. Vu Chính Hải nín hơi ngưng thần, lại chém thêm một đao!
“Đã như vậy thì… trẫm cùng ngươi quyết chiến sinh tử!”
Lưu Thương rút bội kiếm bên người tên thị vệ rồi nhảy xuống, thân hình thẳng tắp, hai chân đạp đất!
Oanh!
Gạch đá dưới đất trong vòng mấy chục mét đều vỡ nát, hai chân Lưu Thương tạo thành hai hố sâu.
Vu Chính Hải nhấc đao lên chỉ về phía Lưu Thương. “Rất tốt!” Nói xong liền vọt tới.
Không có tu vi, không có nguyên khí, dưới tác dụng của trọng lực cực mạnh, không còn chiêu thức ưu nhã hay thần thông uy phong nào, bọn hắn chỉ có thể dựa vào man lực và kỹ xảo!
Vu Chính Hải vung đao chém tới, Lưu Thương không chịu yếu thế, hai người cuốn vào tranh đấu.
Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc. “Vua của một nước mà lại có thể lực tốt như vậy?”
Tư Vô Nhai nhìn quanh bốn phía. Ngoại trừ một nhóm người thân hình khôi ngô đang vung đao chém đối thủ thì U Minh Giáo cũng chỉ còn lại một đám người ngồi bệt dưới đất, không còn sức lực động đậy. Đám người cấm vệ quân đa số đều mặc khôi giáp, càng không thể nhúc nhích, những kẻ cởi khôi giáp đều bị đánh giết.
Không ngờ Lưu Thương lại giống như Vu Chính Hải, có thể dùng sức lực cơ thể để đánh trả!
Lưu Thương vung kiếm, Vu Chính Hải nhấc đao đón đỡ, sau đó lại vung đao phản kích. Cứ thế sau mấy hiệp, hai người đầu đầy mồ hôi, bốn mắt nhìn nhau.
“Tộc nhân Vô Khải đều dũng mãnh mạnh mẽ trời sinh, hiền đệ không cần ngạc nhiên.” Vu Chính Hải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận