Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 603

“Chuyện thứ hai, tại Dự Châu, dưới trướng thống lĩnh Quý Thanh Thanh nay chỉ còn có bốn tên phó tướng. Vị cao thủ thần bí kia đã ghi tên toàn bộ bọn hắn vào bản danh sách tử vong của mình, hiện tại lòng quân Dự Châu rất bàng hoàng. Xem ra thời cơ để U Minh Giáo xuất thủ đã đến.” Tư Vô Nhai nói.
Nghe vậy Vu Chính Hải thở dài đáp: “Anh hùng hào kiệt bậc này lại ở trong bóng tối trợ giúp chúng ta, nếu không kết giao được thì thật là đáng tiếc.”
“Đại sư huynh cần gì phải tiếc nuối. Cao nhân có cá tính và sở thích của cao nhân, nếu đó là chuyện có lợi cho chúng ta vậy thì cứ mặc kệ hắn đi thôi.”
“Nói đúng lắm.” Vu Chính Hải gật đầu.
“Tin tốt thứ ba là…. Chúng ta có thêm một tiểu sư muội rồi.” Tư Vô Nhai cười nói.
Vu Chính Hải sửng sốt, cau mày nói: “Thêm một tiểu sư muội?”
“Mới đầu đệ cũng không tin, nhưng phi thư do tứ sư huynh gửi, không muốn tin cũng không được.”
Tư Vô Nhai đưa bức phi thư cho Vu Chính Hải rồi tiếp tục nói:
“Tên thật của tiểu sư muội là gì không ai biết, chỉ biết hiện tại muội ấy tên Hải Loa, tinh thông âm luật, am hiểu thú ngữ, là Thông Huyền cảnh trời sinh, đã mở Ngũ khiếu, có thể ngưng khí thành cương… đại sư huynh đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, không sai, muội ấy chính là tiểu cô nương bị tế sống trên tế thiên đài.”
Thiên phú mạnh mẽ đến vậy khiến Vu Chính Hải cũng phải giật mình. Hắn ngồi xuống đọc kỹ bức phi thư rồi lầm bầm: “Tuổi đã cao còn có sức đi thu đồ đệ?”
Tư Vô Nhai nhún vai: “Sư phụ đột phá cửu diệp, thọ mệnh đã gia tăng không ít nên mới có tinh lực thu đồ. Hơn nữa trong phi thư tứ sư huynh có nói sư phụ đã hạ nghiêm lệnh bắt các đệ tử khắc khổ tu hành, không được tự ý rời khỏi Ma Thiên Các.”
Thân thể Vu Chính Hải khẽ run lên như vừa nhớ tới một hồi ức không mấy tốt đẹp.
“Hầy… lớn tuổi rồi lại thích làm lão sư tốt. Cũng được, ai bảo lão nhân gia người là cửu diệp. Sư phụ nói gì thì chính là nấy. Hải Loa… chỉ mong muội ấy cũng đáng yêu hiền lành như cửu sư muội.”
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Lục Châu đang đắm chìm trong trạng thái vô ý thức, có lẽ cũng chẳng bận tâm đến tiếng thông báo này.
Tư Vô Nhai lại lắc đầu nói: “Nhưng đệ luôn cảm thấy nha đầu này có hơi kỳ dị.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Thông Huyền cảnh trời sinh, tinh thông âm luật… đại sư huynh tin được không?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Thật đúng là có vẻ quái dị. Hiền đệ có kiến giải gì không?”
“Lúc trước khi đệ quay về Ma Thiên Các từng bước vào phòng của sư phụ, thấy trên tường có treo một bức tranh chữ 'hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời'.”
Nói xong Tư Vô Nhai quay sang phẩy tay với tên thuộc hạ. “Mang bút mực giấy nghiên tới.”
Không bao lâu sau tên thuộc hạ đã mang đồ tới. Tư Vô Nhai nâng bút chấm mực, viết xuống mười chữ này ở một bên, bên còn lại viết ra tên của các đồng môn.
“Đại sư huynh, mời xem.”
Vu Chính Hải nhìn vào tờ giấy trên bàn: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Từ hay Thử Diên Nhi, Hải Loa.
“Lại còn có trò này?” Vu Chính Hải kinh ngạc há hốc mồm.
“Cho nên đệ hoài nghi, từ lúc bắt đầu sư phụ lão nhân gia người đã muốn thu mười đồ đệ.” Tư Vô Nhai nói.
“Không đúng.” Vu Chính Hải nâng tay chỉ vào tên Hải Loa. “Nếu thật như đệ nói thì tại sao tên nha đầu Hải Loa không có chữ ‘Thời’?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đệ đã hỏi Hoa Trọng Dương, nha đầu này đơn thuần ngây thơ, nàng thậm chí không biết mình tên là gì.”
Hai mắt Vu Chính Hải toả sáng: “Chẳng lẽ… nha đầu này là con tư sinh của sư phụ bị lưu lạc bên ngoài?”
Khụ khụ khụ.
Tư Vô Nhai suýt chút nữa bị sặc vì câu nói này của Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải nói: “Hiền đệ đừng bất ngờ, vi huynh chỉ nói đùa thôi mà.”
Cũng may sư phụ không có ở đây, nếu người nghe được lời này sẽ đánh bọn hắn một trận tơi bời. Nói xấu sau lưng sư phụ không phải là tác phong của Tư Vô Nhai.
“Đệ đã điều tra trong rất nhiều điển tịch và sách sử, kể cả các danh tác của các bậc tiên hiền lưu lại đều không tra ra được lai lịch câu thơ này. Với khả năng thơ từ nửa câu bẻ đôi cũng không biết của sư phụ thì sao có thể viết ra câu thơ kinh diễm như vậy?” Tư Vô Nhai nghi hoặc nói.
Vu Chính Hải chắp tay. “Đại thiên thế giới không thiếu chuyện lạ. Thời kỳ đỉnh phong sư phụ đã đi du lãm khắp cửu châu tứ hải, nghe được không ít kỳ văn dị sự, từ đó biết được một số câu thơ văn hiếm thấy cũng là bình thường.”
Tư Vô Nhai gật đầu. Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
“Hiền đệ, tình hình hiện nay có vẻ khả quan, chúng ta nói chính sự đi…”
Vu Chính Hải không mấy hứng thú với thi từ, hắn tán gẫu mấy chuyện này cũng chỉ vì chiều theo ý Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bèn dẹp mấy suy nghĩ này sang một bên, mở bản đồ cửu châu ra. “Chỉ còn nửa năm… vậy phải hành động nhanh. Đệ cảm thấy tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”
Lời nói kinh người. Vu Chính Hải hoàn toàn không ngờ tới. “Gấp như vậy sao?”
“Xuất kỳ bất ý, kẻ địch sẽ không kịp phòng bị.”
“Tốt!”
Vu Chính Hải bước lên trước vỗ vai Tư Vô Nhai. “Lời hiền đệ nói rất hợp ý ta!”
Trong gian phòng của phủ tướng quân tại Dự Châu.
Một vị nữ tử khí thế hiên ngang đang đứng trước gương chỉnh trang. Búi tóc cao giấu trong khôi giáp, bội kiếm đeo bên hông, chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn ngũ quan cân đối.
“Quý tướng quân, ngài đúng là bậc cân quắc tu mi không thua gì đấng mày râu. Việc thủ hộ Dự Châu chỉ có thể dựa vào ngài.” Người bên cạnh vỗ mông ngựa nói.
Vị nữ tử này chính là một trong bát đại thống lĩnh, vị nữ tử duy nhất trong số đó, Quý Thanh Thanh.
Quý Thanh Thanh khinh thường nói: “Ngươi cho rằng Dự Châu có thể thủ vững?”
Tên phó tướng kia vội quỳ một gối xuống. “Tướng quân, ngài là chỗ dựa của chúng ta. Ngài nhất định phải kiên định…”
“Nói nhảm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận