Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1310

Động tĩnh bên này đã hấp dẫn không ít đại nội cao thủ tới, thấy người đang chiến đấu là An Sắt, bọn hắn đứng từ xa quan chiến phong phạm của đệ nhất cao thủ đại nội.
“Mệnh Cách có đẳng cấp cao nhất của Lục tướng quân là Hắc Hùng, độ phòng ngự thiên hạ vô song, lực lượng kinh người. Hôm nay ta sẽ dùng kiếm này phá Mệnh Cách của ngươi.”
An Sắt đột nhiên bay lùi ra sau, trường kiếm lượn vòng phóng tới.
Kiếm cương lượn vòng tạo ra hình ảnh âm dương bát quái, phối hợp thiên y vô phùng, âm thanh xé gió xuất hiện, đây là Mệnh Cách loại tốc độ.
Kiếm cương toả ra một tia u quang, đây là vũ khí hồng cấp có Mệnh Cách loại công kích.
Ông !
Tinh Bàn xuất hiện bao trùm toàn thân An Sắt, khu vực hình tam giác che khuất toàn bộ Mệnh Cách khiến người khác không thể nhìn ra hắn có bao nhiên Mệnh Cách.
An Sắt mang theo Tinh Bàn phóng tới. Lục Thiên Sơn lập tức gọi ra pháp thân cầm Tinh Bàn phòng ngự.
Oanh!
Song phương va chạm, nền đất Vạn An Cung nứt ra thành khe hở dài mấy ngàn mét. Lục Thiên Sơn bị cự lực phản chấn, toàn thân bay ngược ra sau.
An Sắt cười nhạt nói: “Tạm biệt.”
Lục Thiên Sơn đột nhiên cảm thấy thân thể mình không cách nào khống chế, càng lúc càng nặng nề trầm trọng, ngay cả nguyên khí xung quanh cũng không thể điều động.
Chuyện gì xảy ra?
Kiếm cương đầy trời phía sau lưng An Sắt bay vọt tới như gió, tạo thành hình dáng một con hắc long.
Trương công công mỉm cười quan sát trận chiến, kìm lòng không được mà gật gù.
Tư Vô Nhai không ngờ công kích của người này lại quỷ dị như vậy, Lục Thiên Sơn bị đối phương treo giữa không trung.
Mắt thấy hắc long đang há to miệng nhào tới, móng vuốt sắp đào tim móc phổi Lục Thiên Sơn, Lục Châu rốt cuộc xuất thủ.
Ầm!
Lam sắc chưởng ấn xuất hiện ngăn trước mặt hắc long làm từ kiếm cương, hắc long và lam chưởng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rung động.
“Hả?” An Sắt cảm thấy có chút không đúng, “Chưởng ấn Phật gia?”
Hắn bay lên cao hơn, nhìn xuống chủ nhân của chưởng ấn. Lục Châu dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong, một tay chắp sau lưng, một tay đang vươn về phía trước.
Chưởng ấn hoàn mỹ ngăn cản bước tiến của hắc long.
An Sắt nhướng mày: “Ngươi không nên nhúng tay vào việc này.”
Hắn vung tay lên, kiếm cương lại xuất hiện đầy trời tạo thành một con hắc long thứ hai, đồng thời hắc sắc Tinh Bàn cũng bộc phát ra lực lượng Mệnh Cách.
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Vô tri.”
Tay trái Lục Châu vung ra một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng. Tấm thẻ vỡ vụn, hoá thành một tấm lưới màu vàng kim bay tới.
An Sắt đứng yên bất động, tay huy kiếm.
Phanh! Tấm lưới vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại.
Lại huy kiếm. Lưới vẫn ở đó.
An Sắt liên tục huy kiếm mà tấm lưới vẫn không suy suyển chút nào, tiếp tục bay về phía hắn.
An Sắt ý thức được điều gì, lập tức thu hồi hắc long, bay về hướng khác.
Tấm lưới kia đột nhiên nhanh như thiểm điện vọt về phía An Sắt.
Ầm!
Hắc sắc Tinh Bàn hiện ra chắn trước mặt An Sắt, tấm lưới lập tức chụp lấy Tinh Bàn.
“A !”
An Sắt giật nảy mình, cảm thấy Tinh Bàn không còn nằm trong sự khống chế của hắn. Lực lượng trong Tinh Bàn bành trướng như sắp nổ mạnh đến nơi.
Phốc !
Từ trong Tinh Bàn đột nhiên bay ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh.
Lục Châu vung tay thu lấy, Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay Lục Châu, đồng thời năm khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn chỉ trong giây lát đã bị một loại lực lượng quỷ dị san bằng.
Không phải phá huỷ, cũng không trở nên ảm đạm, mà là bị san bằng trở lại như lúc chưa khai Mệnh Cách! Hắc sắc Tinh Bàn lập tức bị thu nhỏ lại một nửa.
An Sắt không kịp chuẩn bị, lực lượng bên trong đan điền khí hải tiêu tán ngay tức thì, tu vi của hắn nhanh chóng bị hạ xuống.
Từ mười Mệnh Cách rơi xuống còn năm Mệnh Cách, không đơn giản chỉ là mất đi một nửa tu vi, mà lực lượng quỷ dị kia còn thôn phệ ít nhất tám thành lực lượng của hắn.
An Sắt không kịp thích ứng, rơi thẳng xuống đất.
Ầm!
Hắn đứng dưới mặt đất, ngơ ngác nhìn vào hai bàn tay mình, cảm thụ biến hoá trong đan điền khí hải.
“Tại sao có thể như vậy… tại sao có thể như vậy?!”
Mấy người Lục Thiên Sơn nhìn mà chẳng hiểu ra sao, ngay cả Tư Vô Nhai và Trương công công cũng thế.
Lục Châu không để ý đến hắn mà ngắm nhìn Mệnh Cách Chi Tâm trong tay mình.
[Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao: cao cấp. Năng lực: trọng lực.].
“Quả nhiên là trọng lực.”
Vừa rồi khi quan sát An Sắt và Lục Thiên Sơn đối chiến, Lục Châu đã nhìn ra Lục Thiên Sơn bị trọng lực đánh cho trở tay không kịp. Đây đúng là một viên Mệnh Cách Chi Tâm thú vị.
Dùng Thẻ Hàng Cách cường hoá cao đẳng để đổi lấy, chỉ lời chứ không lỗ. Điều đáng tiếc duy nhất là viên Mệnh Cách Chi Tâm này đã sử dụng một lần, không thể lưu lại cho đồ đệ dùng tiếp. Mà như thế cũng tốt, Lục Châu đang thiếu khuyết thọ mệnh khá nhiều.
Đứng trước Vạn An Cung, đám đại nội cao thủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hai con hắc long biến mất, một đoàn quang mang đánh trúng Tinh Bàn của An Sắt, sau đó cuộc chiến kết thúc.
Bọn hắn còn chưa xem đã ghiền đâu!
Ông !
An Sắt gọi ra Tinh Bàn, đặt ở trước mặt.
Hắn cẩn thận quan sát Tinh Bàn, dùng ngón tay vuốt dọc theo các đường vân trên khu vực Mệnh Cách. Một, hai, ba… bốn, năm… Đã hết.
Mặc cho hắn tìm kiếm cỡ nào, năm khu vực Mệnh Cách kia đã hoàn toàn biến mất.
“Không, không… không thể nào như thế được…”
An Sắt dần mất đi lý trí. Trong một đêm bị người ta cướp mất thứ mình quý trọng nhất, loại cảm giác này tàn khốc đến cỡ nào.
An Sắt phẫn nộ quay đầu lại nhìn trừng trừng Lục Châu. Khi nhìn đến viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay Lục Châu, trái tim hắn rung động mãnh liệt.
Lúc này hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa, hai chân đạp không bay lên, cầm Tinh Bàn lao về phía Lục Châu.
“An Sắt dũng sĩ ra tay kìa!”
Đám đại nội cao thủ đang hứng thú quan sát trận chiến, trong số đó có rất nhiều người xem An Sắt là thần tượng. Thấy An Sắt động thủ, bọn hắn cũng nhiệt huyết dâng trào.
Khi hắc sắc Tinh Bàn vọt tới trước mặt, Lục Châu đẩy ra kim chưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận