Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1296

“Được, được, được lắm.”
Công Tôn Viễn Huyền nói liền ba chữ ‘được’. “Vậy thì giải quyết theo quy củ cũ.”
Hắn lại quay về đứng giữa đạo trường, triển khai tư thế phòng ngự.
Lục Châu nói: “Lão phu chính là quy củ.”
Trong lồng ngực Công Tôn Viễn Huyền dồn nén một cảm giác khó thở.
Hắn dầu gì cũng là quốc sư của một nước, được vạn người ngưỡng mộ, cho dù là bệ hạ cũng sẽ không dùng khẩu khí kiêu ngạo như vậy để nói chuyện với hắn, thật là tức chết người!
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn mở miệng giải thích như đang phổ cập kiến thức cho đối phương:
“Hôm nay ta luận bàn với Lam tháp chủ, may mắn thắng được một chiêu nửa thức. Nếu Ma Thiên Các muốn nhúng tay, ta chỉ có thể phụng bồi Lục các chủ một chiêu.”
“Đây chính là thứ ngươi gọi là quy củ cũ?” Lục Châu hỏi.
“Mời.”
Chiêu này của Công Tôn Viễn Huyền kỳ thực rất diệu.
Vừa có thể bày ra tu vi và thực lực của bản thân, vừa có thể nhân cơ hội bắt được Lam Hi Hoà. Không thể vì Ma Thiên Các nhúng tay mà từ bỏ, luận bàn thôi mà, sau vụ này lại dùng lợi ích để lôi kéo là được, lúc đó thế gian này đã không còn Bạch Tháp.
“Cần gì phải tự tìm khổ như vậy?”
Lục Châu vừa nói xong đã thấy hai tay Công Tôn Viễn Huyền chuyển động theo tiết tấu co duỗi liên tục, Tinh Bàn cũng vì thế mà luân chuyển, lúc to lúc nhỏ.
Lục Châu chú ý thấy nhất cử nhất động của hắn, Tinh Bàn còn có thể dùng như vậy?
Trong tay Công Tôn Viễn Huyền bay ra một ấn phù, ấn phù màu trắng lớn cỡ bàn tay, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Lúc này Lam Hi Hoà lên tiếng nhắc nhở:
“Lục các chủ nên cẩn thận, quốc sư tinh thông phương pháp tu hành của ba nhà Nho Phật Đạo, vận dụng đến lô hoả thuần thanh. Ấn phù Nho môn này có thể thu thập hạo nhiên chính khí trong thiên địa vào Tinh Bàn, uy lực của nó không hề nhỏ hơn chiêu vừa rồi. Hắn làm vậy là muốn phá hỏng Bạch Tháp.”
Trong đạo trường, bạch sắc ấn phù đã chiếm hết một nửa không gian.
Vù.
Ấn phù tạo thành vòng xoáy, hội tụ vào Tinh Bàn. Từng ấn phù bay tới dung nhập vào bên trong Tinh Bàn, hoà làm một thể.
Lục Châu hăng hái nhìn hắn, bàn tay đã giơ lên theo bản năng từ từ buông xuống.
Rất nhanh sau đó, tất cả bạch sắc ấn phù đều bị Tinh Bàn thu nạp. Công Tôn Viễn Huyền tiếp tục xoa nắn hai tay, Tinh Bàn của hắn lúc này trông như một quả cầu nhỏ.
Nói thì lâu nhưng toàn bộ thời gian trôi qua chỉ mới có mấy giây, Tinh Bàn đã trở thành một quả cầu trắng sáng hơn cả quả cầu tuyết.
Công Tôn Viễn Huyền nói: “Chiêu vừa rồi ta cố ý thi triển chậm lại để Lục các chủ có thể xem được… Các chủ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Hạo nhiên chính khí dùng như vậy đúng là phung phí của trời.” Lục Châu bình luận.
“Xin chỉ giáo.”
Vừa nói xong, thân ảnh Công Tôn Viễn Huyền nhoáng lên, trong đạo trường lưu lại một loạt tàn ảnh.
Hắn phát hiện Lục Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chịu. Dù sao hắn cũng là cường giả mười hai Mệnh Cách, sao có thể chịu được cảnh bị người khác khinh thường.
Song chưởng giao thoa đánh về phía trước, bạch quang cực thịnh.
Ý niệm Lục Châu khẽ động, nhưng lúc này đây trong đan điền khí hải đột nhiên truyền tới một cảm giác kỳ dị… tựa như đang hoàn toàn ngừng lại.
Bị hố rồi!
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, đạo văn hỗn loạn khắp nơi. Lam Hi Hoà phất tay áo, không gian trong đạo trường lập tức bị đạo văn củng cố.
Bạch quang chói mắt khiến người ta không thể mở mắt ra.
“Lục các chủ.” Lam Hi Hoà nhịn không được khẽ gọi, đáng tiếc nàng đã không còn lực để tái chiến.
Ngay cả Công Tôn Viễn Huyền đều cảm thấy chiêu này cường đại vô cùng, dù là Lam Hi Hoà trong thời kỳ toàn thịnh cũng phải thận trọng mà đối đãi.
Quang man tán đi.
Công Tôn Viễn Huyền thu chưởng nhìn về phía trước.
Lục Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ.
Vì sao đan điền khí hải lại tạm ngừng?
Loại cảm giác bất an kia rốt cuộc là gì?
Lục Châu nhìn lại số lượng Đỡ Đòn Chí Mạng, quả nhiên đã ít đi 1 điểm. Vừa rồi Lục Châu chẳng hề dùng thủ đoạn phòng thủ nào.
Nhưng mà…
Trong lòng Công Tôn Viễn Huyền đã kinh hãi không thôi, tim đập thình thịch, hai mắt trừng lớn.
Người này không hề bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, vẫn bình yên vô sự?
“Vấn đề nằm ở đâu?” Công Tôn Viễn Huyền không tin, hẳn là chiêu vừa rồi của hắn có sơ sót nào đó.
Hắn đạp không bay lên cao mấy chục mét, lớn tiếng nói: “Hiệu quả của ma dược vẫn còn. Thiên Thủ Phật Ấn!”
Hai tay hắn giang ra, Tinh Bàn bao trùm toàn thân, xung quanh Tinh Bàn xuất hiện một vòng thủ ấn. Chiêu thức nhanh như thiểm điện đánh tới.
Lục Châu vẫn còn đang lâm vào suy nghĩ, thử nghiệm điều động nguyên khí trong đan điền khí hải… hình như còn một chút xíu.
Thiên Thủ Phật Ấn đã đánh tới, toàn bộ chưởng ấn ập vào người Lục Châu.
Oanh!
Vô số phật ấn từ trên trời giáng xuống, Bạch Tháp phát ra tiếng kêu răng rắc rồi rạn nứt!
Công Tôn Viễn Huyền trợn tròn mắt nhìn về phía Lục Châu vẫn không hề nhúc nhích một tí nào.
“Không!”
Công Tôn Viễn Huyền thi triển đại thần thông thuật xuất hiện trên không trung, mười hai đạo lực lượng Mệnh Cách trong Tinh Bàn đồng thời xuất hiện, nở rộ ngợp trời.
Oanh !
Lực lượng bắn xuyên qua hư ảnh, xuyên thủng cả tám mươi tầng Bạch Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận