Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1063

Dịch Nghiêu đạm mạc lắc đầu.
“Lục Ly ơi là Lục Ly, uổng cho ngươi là thành viên Hắc Tháp nghị hội mà lại ngu xuẩn thế này… Việc ta bảo ngươi điều tra về tung tích Mệnh Cách thú thế nào rồi?”
“Bẩm đại nhân, trước đây Mệnh Cách thú xuất hiện khi tu hành giả khai thập diệp đều đã bị định vị, chỉ bỏ sót Ngung thú và Tranh thú. Ngung thú bị một lão giả họ Lục khai thập diệp ở Vân Sơn thu hút tới, đã bị lão đánh giết. Tranh thú bị Lục Ly đại nhân đánh giết, Mệnh Cách Chi Tâm hẳn là nằm trong tay Lục Ly đại nhân.”
Dịch Nghiêu khẽ nhíu mày. “Họ Lục?”
“Đúng là họ Lục, cùng họ với Lục Ly đại nhân.” Người trẻ tuổi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói, “Mong Dịch đại nhân thay ta làm chủ!”
Ánh mắt Dịch Nghiêu nhìn về phía người trẻ tuổi. “Giang Tiểu Sinh, ngươi dám bày trò khôn vặt ở trước mặt ta?”
“Tiểu, tiểu nhân không dám!” Giang Tiểu Sinh lăng không quỳ hai chân xuống. “Sau khi gia sư bị giết, tiểu nhân vẫn luôn nghĩ cách báo thù, nào ngờ đồ đệ tên họ Lục kia tu vi cao thâm, lại giết tiểu nhân một mạng. Nếu tiểu nhân dám nói dối nửa lời nguyện bị thiên lôi trừng trị!”
“Diệp Chân làm việc thoả đáng, điểm đáng tiếc duy nhất là hắn quá khôn vặt. Hắc Tháp nghị hội cũng không quá hài lòng về hắn. Nhưng chết rồi thì thôi, ai giết hắn Hắc Tháp nghị hội cũng chẳng muốn hỏi đến. Nếu ngươi muốn thay thế vị trí của Diệp Chân thì phải biết ngoan ngoãn nghe lời.” Dịch Nghiêu lạnh lùng nói.
Giang Tiểu Sinh lập tức nói:
“Dịch đại nhân, tên họ Lục kia không đơn giản. Hắn giết Dư Trần Thù, khống chế Thiên Vũ Viện, gia sư Diệp Chân cũng bị hắn giết chết. Tiếp theo hắn nhất định sẽ tìm cách khống chế vương thất Đại Đường. Gia sư khi còn sống vẫn luôn vì các vị đại nhân mà chú ý tới động tĩnh của Mệnh Cách thú, nay tiểu nhân có lòng nhưng thực lực lại không đủ!”
Dịch Nghiêu trầm mặc. Hiện tại người thích hợp thay vị trí Diệp Chân chỉ có Giang Tiểu Sinh.
“Hắc Tháp nghị hội sẽ nghĩ biện pháp giải quyết kẻ đã giết sư phụ ngươi, ban cho ngươi địa vị tương ứng… Trước lúc đó, ngươi cần phải chú ý kỹ động tĩnh của các trận pháp, không được để xảy ra sai lầm nào. Nếu còn để Mệnh Cách thú xuất hiện, chúng ta sẽ hỏi tội ngươi.” Giọng Dịch Nghiêu trầm xuống.
Giang Tiểu Sinh vội vàng nói: “Đại nhân xin hãy nghe tiểu nhân giải thích, đó là bởi vì trận pháp ở phía đông nam Vân Sơn đã bị người ta phá giải nên khi Ngung thú xuất hiện, trận pháp mới không có phản ứng gì.”
Dịch Nghiêu kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Hồng liên giới có người phá được trận pháp này?”
“Tiểu nhân đã tận mắt nhìn thấy, kẻ đó là nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão già đã giết chết Ngung thú.”
Thế là Giang Tiểu Sinh kể lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung ngưng tụ hơn sáu mươi ngàn đạo kiếm cương để phá trận cho Dịch Nghiêu nghe. Sợ chưa đủ thuyết phục, Giang Tiểu Sinh còn nói thêm mấy câu:
“Ngu Thượng Nhung được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm đạo, tiểu nhân vốn có cơ hội giết hắn, đáng tiếc sư huynh của hắn kịp thời đuổi tới, lấy đi một mạng của tiểu nhân. Hai người này không chỉ phá trận pháp còn làm hỏng cả thạch lâm. Bọn hắn chỉ là cửu diệp, xin Dịch đại nhân xuất thủ giáo huấn bọn hắn.”
Dịch Nghiêu nói: “Chỉ là cửu diệp lại có thể phá trận pháp trong thạch lâm. Thú vị, thú vị…”
Giang Tiểu Sinh nói: “Từ khi đám người này xuất hiện, rất nhiều kế hoạch của gia sư đều bị xáo trộn. Xin Dịch đại nhân minh giám!”
Dịch Nghiêu không nói gì, trên thân hắn tản ra khí tức quỷ dị. Hắn đang trầm tư.
Sau một lúc lâu, Dịch Nghiêu mới mở miệng nói: “Chuyện này ta đã biết. Đây là năm viên Nguyên Khí Đan, ngươi sử dụng cho cẩn thận. Sau khi quay về hồng liên giới phải ẩn nấp tu hành, không được vọng động.”
Giang Tiểu Sinh nghi hoặc. Hắc Tháp nghị hội cường đại như vậy, vì sao không phái người trực tiếp đến đây chưởng quản mọi thứ mà lại hết lần này đến lần khác cần người khác làm thay?
Dịch Nghiêu rõ ràng là cường giả khai năm Mệnh Cách, trực tiếp ra tay càn quét đám người làm hỏng chuyện chẳng phải là xong sao? Hắn còn do dự cái gì?
“Dịch đại nhân!”
“Câm miệng.”
Dịch Nghiêu đột nhiên vung tay, một đạo hắc sắc chưởng ấn bay ra đánh vào ngực Giang Tiểu Sinh. Ầm! Giang Tiểu Sinh không có sức chống cự, té lăn ra đất, mồm đầy máu.
Dịch Nghiêu âm trầm nói: “Ngươi mà cũng xứng cò kè mặc cả với ta?”
Toàn thân Giang Tiểu Sinh run lên, cố gắng ngồi dậy quỳ gối nói: “Tiểu nhân không dám! Xin Dịch đại nhân thứ tội! Xin Dịch đại nhân thứ tội!” Mồ hôi đầm đìa trên mặt, Giang Tiểu Sinh nào dám đưa ra yêu cầu gì nữa.
“Làm cho tốt bổn phận của mình. Cút.”
“Vâng vâng vâng…”
Giang Tiểu Sinh liên tục lùi về sau cho đến khi rời khỏi khu vực dung nham.
Bên trong liệt cốc lại khôi phục yên tĩnh. Dịch Nghiêu đứng suy tư một lát rồi đánh ra một đạo hắc sắc phù chỉ. Phù chỉ thiêu đốt, trận văn dẫn đường phát sáng lên.
“Còn nửa canh giờ…”
Thân ảnh Dịch Nghiêu đột nhiên loé lên, không ngừng xuất hiện ở các nơi và tung ra vô số hắc sắc phù chỉ như những con bướm đen phiêu đãng trong không trung.
Hắn đang tìm Mệnh Cách thú?
Lục Châu vẫn đứng yên sau tảng nham thạch, yên lặng nhìn động tác của Dịch Nghiêu, lông mày nhíu chặt.
Tuy rằng cuộc đối thoại vừa rồi còn rất nhiều nghi hoặc nhưng Lục Châu có thể nghe ra được một vấn đề mấu chốt là gần hai ngàn năm qua, tu hành giả hồng liên giới khi khai thập diệp không phải không có Mệnh Cách thú xuất hiện, mà là Mệnh Cách thú xuất hiện đều đã bị người khác chiếm đoạt.
Nếu không phải tai nghe mắt thấy, ai mà tin được đằng sau lưng Diệp Chân lại che giấu âm mưu kinh người đến thế?
Trong lúc Lục Châu còn đang suy nghĩ, những hắc sắc phù chỉ kia phiêu đãng trong không trung rồi dần hội tụ vào một chỗ.
Dịch Nghiêu lập tức quát lớn: “Nghiệt súc, còn không mau ra đây nhận lấy cái chết?!”
Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Nghiệt súc?
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến tiếng nổ lớn, dung nham bắn tung toé lên trời, một con cự điểu đỏ rực như lửa từ dưới dòng dung nham xông lên rọi sáng cả liệt cốc. Toàn thân nó đỏ rực bốc lửa như phượng hoàng, móng vuốt như sắt nung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận