Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 323: Thần thông phá vạn pháp

Từng lưỡi dao sắc bén đều có hình thù bất quy tắc phóng về phía Lục Châu.
Tay phải Lục Châu đặt trên bàn.
Ầm!
Lấy bàn tay Lục Châu làm trung tâm, xung quanh xuất hiện đạo nguyên khí ba động nhộn nhạo.
Những lưỡi dao khi phóng đến gần Lục Châu đều biến trở lại thành rượu rồi rơi xuống đất.
Hộ thể cương khí của Lục Châu ngăn rượu không làm ướt vạt áo hắn.
Tí tách tí tách.
Lại kết thúc một chiêu…
Kết quả không cần nói cũng biết.
Mí mắt Cung Nguyên Đô giật liên hồi.
Đây là chiêu thức kiếm đạo hắn khổ tu trong Kiếm Khư, mất hết năm này tháng nọ mới nghiên cứu ra. Biến vạn vật thành kiếm… không ngờ lại bị Lục Châu tuỳ tiện phá giải.
Đám vãn bối đứng quan sát đều nhìn không hiểu.
Bọn họ chỉ có thể ngưng khí thành cương… Rượu làm sao có thể biến thành kiếm cương được?
Rượu vốn không phải là nước, rất khó có thể đông lạnh nhanh chóng để biến thành lưỡi dao.
Lãnh La lên tiếng giải thích: “Cương khí tạo thành có dạng rỗng ruột, bao bọc lấy rượu bên trong, muốn làm được như vậy cần có khả năng khống chế nguyên khí cực cao.”
“Thì ra là thế.” Hoa Vô Đạo chắp tay.
Tu hành giả muốn sử dụng vũ khí thiên giai tấn công đối thủ cũng phải đem cương khí bao bọc lấy toàn thân vũ khí, tạo thành nguồn lực lượng cực lớn.
Đối với chất lỏng như rượu và nước, độ cứng không đủ, không thích hợp dùng để tấn công nên đại đa số tu hành giả đều không nghĩ tới cách thức lợi dụng chúng.
Thật không ngờ Cung Nguyên Đô có thể dễ dàng làm được.
Càng không ngờ Các chủ có thể nhẹ nhàng hoá giải.
“Chiêu thứ ba…”
Cung Nguyên Đô lui về sau mấy bước… hai tay mở ra.
Trong giây lát xung quanh đã xuất hiện mấy đạo kiếm cương.
Thấy thế Tiểu Diên Nhi dẩu môi nói: “Không phải nói Thông Huyền cảnh chỉ có thể điều khiển được hai đạo kiếm cương thôi sao? Chơi xấu!”
Cung Nguyên Đô không nhìn tới nàng mà chỉ thuận miệng giải thích:
“Nha đầu, ai nói với ngươi kiếm cương của ta không phải là hai đạo?”
“Hả?”
Những kiếm cương kia xoay tròn xung quanh Cung Nguyên Đô.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, kiếm cương lúc này chỉ nhỏ xíu bằng ngón tay.
Sau đó chúng lại từ từ chia tách ra, một chia thành hai, hai chia thành bốn, mỗi lần chia tách lại nhỏ đi một nửa, số lượng kiếm cương cũng ngày càng nhiều.
Lãnh La lắc đầu nói: “Ta vẫn cho rằng chất lượng quan trọng hơn số lượng. Số lượng có nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”
Cung Nguyên Đô khinh thường đáp: “Nhiều sẽ thành trận!”
Kiếm cương lít nhít đầy trời đếm không xuể, tựa như những mũi kim châm, tạo thành kiếm trận.
“Vậy mà cũng được?” Mọi người hoàn toàn cạn lời.
Điều này đã vượt ngoài nhận thức của bọn họ đối với Thông Huyền cảnh.
Nghiêm túc mà nói, đây không phải là thứ mà một tu hành giả Thông Huyền cảnh có khả năng thi triển được. Dù sao thì kiến giải, lịch duyệt, kinh nghiệm và khả năng điều khiển năng lượng nguyên khí của Cung Nguyên Đô đều là đăng phong tạo cực, hiếm có người nào làm được.
“Bộ kiếm trận này là do ta ngày đêm quan sát Thất Tuyệt Kiếm Trận trong Kiếm Khư mà tạo thành.” Cung Nguyên Đô tự hào nói. “Không biết Cơ huynh có thể phá trận này hay không?”
Thất Tuyệt Kiếm Trận? Đám người đứng nghe lại càng thêm nghẹn lời.
Mẹ nó đúng là một chút mặt mũi cũng không cần mà!
Thứ mình dùng mất bao nhiêu năm mới có thể hiểu thấu đáo, lại chạy đến trước mặt Các chủ đòi người phải phá giải trong thời gian ngắn…
Có ai luận đạo kiểu này không?
Luận đạo công bằng không phải là hai người đứng ra đánh một trận sao?
Lần này đến phiên mặt mo của Hoa Vô Đạo đỏ ửng.
Tình cảnh này cực giống với hắn lúc trước… Khi đó hắn dành ra hai mươi năm để nghiên cứu đại pháp co đầu rụt cổ, xong lại chạy đến đòi Các chủ phá giải. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình khi đó ngu không ai bằng, ấu trĩ vô cùng.
Đường đường là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy?
Kiếm cương rơi xuống đất… tạo thành thất tinh liên thể toả ra kim quang nhàn nhạt.
Nếu dùng tu vi Nguyên Thần cảnh giậm chân một cái đã đủ để khiến kiếm trận này vỡ vụn. Nhưng muốn dùng tu vi Thông Huyền cảnh phá trận thì rất khó khăn.
Lãnh La thấy thế, khẽ lắc đầu.
Phan Ly Thiên nói: “Đúng là chất lượng quan trọng hơn số lượng… Nhưng nếu vừa có chất lượng vừa có số lượng thì sẽ vô cùng đáng sợ. Lão Lãnh, ngươi nói xem?”
Lãnh La: “? ? ?”
Lão già này ngày nào không tranh cãi với hắn thì ăn không ngon ngủ không yên hay gì?
Lúc này Lục Châu vẫn án binh bất động.
Tay phải nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Tay trái khẽ xoay chuyển, nhẹ vung lên.
Toàn bộ đám bàn ghế, bao gồm cả bản thân Lục Châu, đều di chuyển lui ra sau nửa mét, rời khỏi khu vực kiếm trận.
“Kiếm trận gân gà.” Lục Châu lạnh nhạt nói, quăng ra một câu đánh giá.
“Hả?”
“Bản toạ không ở trong trận, lúc nào cũng có thể công kích ngươi.”
Nói xong, bàn tay Lục Châu khẽ chuyển, hai đạo kiếm cương lập tức lơ lửng giữa trời, dị thường chói mắt.
Cung Nguyên Đô lảo đảo ôm ngực lui lại. Trong ngực hắn lúc này khí huyết đã dâng lên cuồn cuộn…
Đột nhiên bị những lời vô tình của Lục Châu đả kích, hắn khó lòng mà chấp nhận được.
Thất Tuyệt Kiếm Trận mà hắn khổ tâm nghiên cứu bấy lâu, từ ý nghĩ tinh diệu đến kiếm trận tuyệt luân, đủ mọi thứ đều đã làm được, duy chỉ có một sự thật mà hắn không hề nghĩ tới, đó là đối thủ không ở bên trong kiếm trận.
Hắn nghiên cứu tất cả, đều dựa trên giả thiết đối thủ đã ở trong trận.
Với tình hình hiện tại, kiếm trận có tinh tế huyền diệu đến đâu đều chỉ là gân gà, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thấy bộ dáng này của hắn, đám người đứng quan sát đều lắc đầu thở dài không thôi.
Trong tu hành giới không thiếu loại thiên tài say mê nghiên cứu như Cung Nguyên Đô. Nhưng lý luận có vững chắc đến đâu mà không trải qua chiến đấu để thí nghiệm kiểm trắc thì cuối cùng cũng chỉ phí công.
Bàn tay Cung Nguyên Đô nắm chặt!
Vù!
Một trận gió cuốn lên.
Thất Tuyệt Kiếm Trận cỡ nhỏ dưới mặt đất tiêu tán theo cơn gió.
Cung Nguyên Đô nhắm chặt mắt lại, trầm mặc không nói một lời.
Mọi người thấy thế đều kỳ quái, không rõ hắn định làm gì…
Lục Châu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Buông bỏ chấp niệm đi, đại nạn của ngươi còn rất xa xôi. Bản toạ lớn tuổi hơn ngươi còn không sợ hãi đại nạn… Bản toạ có thể cho ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội?”
Cung Nguyên Đô mở mắt, trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.
“Bản toạ có thể bảo đảm ngươi sống đến hết một trăm năm cuối cùng này…” Lục Châu thản nhiên nói.
Còn việc đột phá đại nạn… Lục Châu không có khả năng đảm bảo.
Trong cả tu hành giới này không ai có thể đảm bảo mình có thể vượt qua đại nạn thọ mệnh.
Lần bế quan này hắn còn rất nhiều nghi vấn muốn nhanh chóng làm rõ.
“Không cần.”
Cung Nguyên Đô đáp khiến mọi người ngoài ý muốn.
Đột nhiên nguyên khí quanh thân Cung Nguyên Đô tăng vọt.
Không còn là Thông Huyền cảnh mà nâng lên Ngưng Thức cảnh, xông phá Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh… cho đến Nguyên Thần cảnh!
“Một chiêu cuối cùng…” Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn thẳng Lục Châu. “Xin chỉ giáo.”
Khí thế toàn thân hắn đã nói rõ, một chiêu quyết đấu cuối cùng này không còn áp dụng tu vi Thông Huyền cảnh mà phải toàn lực ứng phó.
Thậm chí là liều chết đánh cược một phen.
Ông!
Một toà pháp thân cao không thấy đỉnh xuất hiện. Xung quanh pháp thân có hằng hà sa số kiếm cương lượn vòng.
Trong phút chốc, toàn bộ Ma Thiên Các đều bị bao phủ bởi kiếm cương…
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều ngẩng đầu nhìn, sau đó đồng thời lắc đầu.
Hoa Vô Đạo chân đạp Lục Hợp Đạo Ấn bao phủ tất cả mọi người.
Duy chỉ có mình Lục Châu đứng bên ngoài Lục Hợp Đạo Ấn, hai tay chắp sau lưng.
Cung Nguyên Đô khẽ điểm mũi chân, toàn thân bay thẳng lên đỉnh đầu pháp thân. Pháp thân hội tụ năng lượng, đồng thời song chưởng của Cung Nguyên Đô cũng chắp lại.
Vù vù!
Kiếm cương không ngừng hội tụ. Đây là muốn giết người!
Bọn họ chẳng ai ngờ được Cung Nguyên Đô lại đột nhiên ra chiêu, dùng toàn lực thi triển.
Nhưng mà như lời Đoan Mộc Sinh đã nói, trong tu hành giới nào có chuyện tuyệt đối công bằng?
Dưới sự điều khiển của Cung Nguyên Đô và pháp thân, ngàn vạn kiếm cương không ngừng bành trướng, như thể toàn bộ nguyên khí của Kim Đình Sơn đều bị toà pháp thân khổng lồ này hút hết.
Chim chóc trong rừng bay tán loạn, trong phương viên ngàn mét không khí cuồn cuộn, mây tụ mây tan.
Trong giây lát kiếm cương hội tụ xong, lập tức lao thẳng về phía Lục Châu.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Ngay khi ngàn vạn kiếm cương đã đâm tới trước mi tâm Lục Châu, hắn mới đạm mạc mở miệng nói ra một tiếng:
“Cút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận