Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 930

Oanh! Thắng Ngộ há mồm kêu rít lên, đôi cánh khổng lồ vỗ ầm ầm vào bức tường pháp thân. Phanh phanh phanh!
Từng toà pháp thân bị đánh bay, hết người này đến người khác đều thổ huyết rơi xuống. Hơn trăm tu hành giả Nguyên Thần cảnh lại chẳng làm được gì Thắng Ngộ.
Diệp Thiên Tâm cau mày. Nàng nhìn đám người rơi rụng quanh mình đang không ngừng phun máu, sau đó ra quyết định rất nhanh.
Nàng gọi ra pháp thân, cắn răng thôi động kim liên. Toà kim liên xoay tròn, từng vòng sáng năng lượng xuất hiện quanh pháp thân rơi thẳng xuống toà kim liên.
Thắng Ngộ đánh hơi thấy mùi vị yêu thích, lập tức xoay đầu nhìn về phía nàng.
“Mọi người rời đi hết đi! Ta sẽ dẫn dụ nó đi, đừng đi theo ta…” Diệp Thiên Tâm quát lớn rồi tung người bay về phía xa.
Đám người nhìn nàng, trong lòng vừa kinh hãi vừa phức tạp.
“Lúc này mà khai diệp, nàng điên rồi sao?!”
“Lục tiên sinh muốn lợi dụng khí tức cửu diệp để dẫn dụ hung thú rời đi…”
“Nhưng nàng sẽ chết chắc!”
Các tu hành giả bị thương tụ tập lại, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.
“Các ngươi có sợ chết không?”
“Sợ cái gì mà sợ! Nếu sợ thì chúng ta đã nấp ở trong thành rồi!”
“Vậy thì tiếp tục thôi!”
“Tiếp tục!”
Đám người dù đã bị thương nhưng vẫn không chịu lui lại, tiếp tục tạo thành hình phương trận đuổi theo cự thú.
Diệp Thiên Tâm bay rất nhanh, nàng chỉ muốn dẫn dụ Thắng Ngộ rời đi. Thấy nơi này đã cách khá xa, nàng định thu hồi pháp thân, nhưng mà… nàng phát hiện mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Tốc độ xoay tròn và hấp thụ năng lượng của kim liên càng lúc càng tăng tốc. Nàng không cách nào ngừng nó lại.
Trong lòng Diệp Thiên Tâm cảm thấy nặng nề. Mái tóc trắng như tuyết tung bay trong gió, bạch y phất phơ như liễu rủ, dung nhan siêu phàm thoát tục, khí chất thánh khiết trang nghiêm…
Nhưng tất cả những điều này lại chẳng là gì trong mắt cự thú Thắng Ngộ.
Thắng Ngộ vỗ cánh, song trảo hiện ra hồng quang. Diệp Thiên Tâm không muốn khuất phục, Đa Tình Hoàn mang theo cương khí như sóng biển đánh tới.
Ầm! Song phương va chạm.
Đa Tình Hoàn hoang cấp khiến Thắng Ngộ đau đớn vô cùng, nó gào thét đến tê tâm liệt phế, trong phạm vi mười dặm xung quanh, đất lở cây rung, phi cầm tẩu thú bị doạ đến run lẩy bẩy.
Mà Diệp Thiên Tâm cũng bị một kích của nó đánh đến phun máu, máu tươi thấm ướt cả bạch y. Mà đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm lại phát hiện… tốc độ xoay tròn của kim liên đang nhanh hết cỡ!
“Vì sao lại xoay nhanh như vậy?”
Nàng từng tận mắt thấy sư phụ truyền đạo thiên hạ, cũng biết rằng kim liên khai diệp thông thường sẽ mất một khoảng thời gian mới tiến vào giai đoạn xoay nhanh như thế này. Đây là lúc kim liên hấp thu thọ mệnh, mà tuổi thọ của nàng lại không còn được bao nhiêu.
Kim liên cần đến một ngàn hai trăm năm… Cho dù nàng không chết trong tay Thắng Ngộ thì cũng bị kim liên hút hết thọ mệnh mà chết.
Diệp Thiên Tâm đã chẳng còn sức lực mà chống đỡ nữa. Lúc này nàng nhìn thấy hơn trăm tu hành giả đang bay tới.
“Lục tiên sinh chạy mau!”
Đám người đồng loạt công kích Thắng Ngộ nhân lúc nó vừa bị đánh bay. Phanh phanh phanh!
Thắng Ngộ gắng gượng dùng đôi cánh khổng lồ quạt mạnh tạo thành cương phong quét ngang các tu hành giả Nguyên Thần cảnh. Đám người kinh hô, lăng không bay ngược ra sau, ai nấy đều phun ra máu tươi.
Thắng Ngộ thật sự quá mạnh, không kém gì Man Điểu ở Mạc Thành!
Nhìn đám tu hành giả bị đánh rơi rụng không còn hình phương trận, Thắng Ngộ quay sang nhìn Diệp Thiên Tâm, trong mắt tràn đầy hưng phấn rồi lao vọt về phía nàng.
Diệp Thiên Tâm không phải Ngu Thượng Nhung, trong tình huống đó vẫn có thể thong dong trấn định, càng không được may mắn như tứ sư huynh lúc tấn thăng cửu diệp có sư phụ hộ pháp cho.
Diệp Thiên Tâm nàng chẳng thể làm gì. Nàng mở to mắt nhìn Thắng Ngộ đang lao tới, toàn thân không còn chút sức lực.
Kim liên đang điên cuồng hấp thu thọ mệnh của nàng, làn da nhanh chóng trở nên nhăn nheo, dung nhan tuyệt thế cũng biến thành một bà lão già yếu.
Nhìn Thắng Ngộ càng lúc càng gần, Diệp Thiên Tâm giật mình nhận ra, đây hẳn là kết cục của nàng. Nàng cảm thấy mình rất đáng chết, có thể sống được đến bây giờ là nhờ sư phụ ưu ái, nàng không hy vọng xa vời nữa.
Mái tóc trắng bay phất phơ, ý thức nàng dần trở nên mơ hồ. Diệp Thiên Tâm rốt cuộc cũng nhìn thấu nhân sinh, nàng thở dài buông bỏ, bàn tay thõng xuống không chống cự nữa.
Thắng Ngộ đáp xuống, nó há mồm muốn nuốt chửng món ăn mỹ vị trước mặt. Nhưng chính lúc này, bên tai mọi người đột nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái:
U !
Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt bọn họ là một thân ảnh khổng lồ đến che khuất cả bầu trời, thân ảnh to lớn không hề thua kém tầng bình chướng của một thành trì.
“Đây là…”
Mọi người kinh ngạc đến sững sờ. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cự thú lớn đến vậy.
Bộ lông của nó trắng toát, trên lưng có sọc màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời, trông nó uy phong lẫm liệt như một vị chúa tể.
Thắng Ngộ lập tức dừng lại, lông trên người nó dựng đứng lên. To lớn như Thắng Ngộ cũng phải ngẩng đầu nhìn con cự thú này. Trong mắt của nó từ hưng phấn biến thành sợ hãi, sợ hãi vô cùng. Nó đập cánh muốn bay ngược về sau. Lúc này đây, Thắng Ngộ chẳng khác gì một con gà chọi nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Con quái vật khổng lồ kia đột nhiên vươn móng quào một phát.
Ầm! Cây cối đứt đoạn, bụi đất tung bay. Thắng Ngộ bị quái vật khổng lồ nhấn đè xuống mặt đất. Đuôi nó quét ngang, đám hung thú phi cầm nhỏ bé xung quanh chẳng khác nào ruồi muỗi bị đập nát vụn.
Hoàn toàn nghiền ép.
Đám tu hành giả ngây ngốc và tuyệt vọng nhìn con quái vật khổng lồ.
“Xong! Tấn thăng cửu diệp đã hấp dẫn cự thú khác còn kinh khủng hơn! Xong đời rồi!”
“Con cự thú này dù là tứ tiên sinh cũng không thể đánh lại.”
Toà pháp thân kim liên bát diệp của Diệp Thiên Tâm cao mười trượng, nhưng ở trước mặt nó cũng chỉ bé bằng cái lỗ mũi.
Khi nhìn thấy thân ảnh của nó xuất hiện trên bầu trời, trong lòng Diệp Thiên Tâm vô cùng kích động, nàng lại lần nữa dấy lên tia hy vọng. Diệp Thiên Tâm hữu khí vô lực thì thào:
“Thừa Hoàng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận