Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1506

Cái đầu khổng lồ của Lục Ngô áp xuống, đôi mắt to như nhật nguyệt nhìn hắn chằm chằm. Tu hành giả kia vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trợn tròn mắt, “A” một tiếng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Minh Thế Nhân cạn lời nói: “Nhát gan như vậy còn đến bí ẩn chi địa làm gì? Về nhà trông con đi.”
Lục Châu truyền cho người kia một chưởng lực lượng Thiên Tướng. Hắn tỉnh lại, không nói hai lời, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Soạt !
Bên phía Trấn Thọ Khư truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Lục Châu vuốt râu, tay chắp sau lưng đi vào trong Trấn Thọ Khư.
Khi bọn hắn vừa bước vào, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
Tựa như đám người đang di chuyển dưới mặt nước, nguyên khí xung quanh nồng đập gấp mấy lần, mọi thứ đều trở nên nhanh hơn.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân bay lên một trụ đá, ôm kiếm nhìn bốn phía. “Không hổ là thánh địa tu hành.”
Hắn đã cảm giác được tốc độ ngưng tụ nguyên khí nhanh hơn trước nhiều lần.
“Có động tĩnh.” Minh Thế Nhân nói. Phía trước lại truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống đất.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Để ta đi xem một chút.”
Thân ảnh như tơ liễu vọt về phía trước, kiếm cương nở rộ. Hư ảnh Lục Châu cũng loé lên rồi biến mất.
Những người khác không hề do dự bay theo, chỉ có Lục Ngô cảm thấy nhàm chán nên nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Liên tục chạy suốt ba ngày, nó cũng muốn được xả hơi một chút.
Lục Châu bay đến giữa không trung, quan sát cảnh tượng bên dưới.
Đám người đã đuổi tới, lăng không đứng bên cạnh Lục Châu, nhìn về phía “quái vật” trước mặt khiến da đầu run lên.
Đó là một sinh vật toàn thân đen nhánh, thân cao ba, bốn mét, phần trên để trần trông như con người. Hắn có mắt có mũi, có tứ chi và ngũ quan, đôi mắt trông như mắt cú mèo.
Nhưng điều kỳ quái nhất là giữa lồng ngực hắn hoàn toàn chẳng có gì, chỉ có một lỗ hổng cực lớn xuyên từ trước ra sau!
Tiểu Diên Nhi sợ hãi trốn sau lưng mọi người, thò đầu ra nói: “Đây… đây là hung thú gì thế?”
Tin tức về quái vật hiện ra trước mắt Lục Châu.
Tính danh: Qua Nhĩ.
Thân phận: Quán Hung tộc.
Tu vi: Thiên Giới Bà Sa. Quán Hung tộc không có pháp thân.
Từ khi tời khỏi Đại Viêm đến nay, Lục Châu đi đến đâu cũng đều gặp giống loài thuộc về phạm trù “nhân loại”, dù có xuất hiện dị tộc thì cũng không khác gì con người.
Nhưng Quán Hung là gì?
Khổng Văn, người được xưng là hung thú biết tuốt, cũng phải suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Đây là Quán Hung.”
“Quán Hung?”
Khổng Văn nói: “Trước đây thật lâu, bí ẩn chi địa cũng có bốn mùa, có mặt trời mọc và lặn hàng ngày. Nơi này có rất nhiều chủng tộc cùng nhau sinh tồn. Về sau khi thiên địa xảy ra tai nạn, một số chủng tộc dần dần biến mất. Quán Hung là một trong sáu chủng tộc dị dạng.”
“Chủng tộc dị dạng?”
“Bởi vì bọn hắn trông giống nhân loại nhưng lại hoàn toàn không phải nhân loại, nên được gọi là chủng tộc dị dạng. Tộc Vô Tràng và Kỳ Quăng biến mất đầu tiên, nghe nói đã rời khỏi bí ẩn chi địa. Về sau chỉ còn lại bốn tộc dị dạng là Tam Thân, Tam Thủ, Nhất Tí và Quán Hung.” Khổng Văn nói bổ sung, “Bọn hắn lẽ ra đã bị diệt tuyệt từ lâu rồi mới phải!”
Tiểu Diên Nhi lập tức che mắt không dám nhìn tên Quán Hung kia, càng không muốn suy nghĩ đến ba loại chủng tộc mà Khổng Văn vừa kể. Chỉ cần nghe tên đã biết bọn hắn dị dạng cỡ nào, quá đáng sợ rồi!
Vù!
Một cây côn tráng kiện bay vào tay tên Quán Hung. Hắn cắm côn vào giữa lồng ngực trống hoác, sau đó hai tên Quán Hung khác có dáng người thấp bé hơn nhảy tới, ba người đồng thời cùng treo trên một cây côn trông như một cái đòn gánh.
Tên Quán Hung cao to nói: “Rời khỏi Trấn Thọ Khư.”
Kẻ này lại biết nói ngôn ngữ của nhân loại. Lục Châu thản nhiên hỏi: “Lý do?”
“Nơi này không phải chỗ các ngươi có thể đến.” Qua Nhĩ khàn khàn nói, “Các ngươi chiếm hết chỗ tốt, bây giờ đến bí ẩn chi địa cũng muốn chiếm?”
Khổng Văn thấp giọng giải thích: “Cổ tịch ghi chép, bốn chủng tộc dị dạng sống tách biệt với loài người. Bọn hắn hẳn là rất thống hận chúng ta.”
Việc này rất dễ lý giải. Người khác nhìn thấy bọn hắn, cảm thấy bọn hắn dị dạng, nhưng trong mắt bọn hắn thì đám người Lục Châu mới thật sự là dị dạng. Ở đâu ra đám người ngực đặc thành một khối thế này, quá xấu rồi!
Lục Châu nhìn tên Quán Hung, nói: “Ý ngươi là, Trấn Thọ Khư là địa bàn của các ngươi?”
Qua Nhĩ gật đầu.
Khổng Văn lập tức nói: “Đánh rắm! Trấn Thọ Khư vẫn luôn là tồn tại biệt lập. Mười hai vạn năm trước, nơi này hẳn là địa bàn của nhân loại, bao giờ lại đến lượt chủng tộc Quán Hung các ngươi?”
Qua Nhĩ nhìn Khổng Văn, nói rõ ràng từng chữ: “Hiện tại nơi này thuộc về bọn ta.”
Đúng lúc này, trong Trấn Thọ Khư có năm tên Quán Hung cao to bay ra.
“Đuổi bọn hắn đi.”
Năm người kia đứng thẳng, bộ ngực rỗng tuếch bỗng phát sáng lên.
“Lực lượng Mệnh Cách?”
Năm đạo cương ấn quang trụ đánh về phía đám người Ma Thiên Các.
Lục Châu nâng tay gọi ra Tinh Bàn. Phanh phanh phanh… Tinh Bàn toả kim quang ngăn trở toàn bộ lực lượng Mệnh Cách.
Qua Nhĩ đột nhiên xoay người, hai tên tiểu Quán Hung treo trên cây côn tựa như đạn pháo bắn tới, giương nanh múa vuốt, cặp mắt cú mèo trợn trừng.
“Để ta!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương, tử long trên hay tai xuất hiện toả ra quang mang.
Phanh phanh phanh!
Trong giây lát hắn đâm ra mấy chục thương, hai tên tiểu Quán Hung bị đánh lui, chật vật nhảy ra sau.
Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, toàn thân tà khí lẫm nhiên như biến thành người khác, lơ lửng giữa không trung.
Qua Nhĩ ngẩng đầu nói: “Ma?!”
Đoan Mộc Sinh thi triển loại lực lượng này, toàn thân sung sức gấp mấy lần, tử long vờn quanh thân không ngừng công kích Qua Nhĩ.
Thương cương đánh vào người Qua Nhĩ, tia lửa văng ra khắp nơi.
“Thật rắn chắc!” Đám người tán thưởng.
Minh Thế Nhân thấp giọng hỏi Khổng Văn: “Đám quái vật này có nhược điểm gì?”
Khổng Văn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ta biết một điều, khi chúng nó bạo liệt sẽ sinh ra lực sát thương cực mạnh, hơn nữa còn có thể bắn ra một loại độc có tác dụng ăn mòn rất ghê gớm.”
“Không có nhược điểm?” Minh Thế Nhân cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận