Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 732

Năm tên vu sư còn lại đứng ngăn trước người Ba Tư Nhĩ. Ba Tư Nhĩ vung quyền trượng lên: “Ngươi không có kiếm, làm sao giết được ta!”
Gương mặt Ngu Thượng Nhung toát lên vẻ lạnh lùng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại bắn ra một tia kiếm cương, dùng chỉ thay kiếm!
“Ai nói không có kiếm thì không thể giết người?” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung thẳng tắp, hai ngón tay bắn ra.
Xoẹt !
Kiếm cương tách ra làm năm chém về phía năm tên vu sư. Năm người ngã xuống.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục vọt tới, thân ảnh nhanh như thiểm điện.
Kiếm cương vòng qua quyền trượng, đâm xuyên trái tim Ba Tư Nhĩ, để lại giữa lồng ngực hắn một lỗ máu.
Ngu Thượng Nhung không nhìn Ba Tư Nhĩ, lập tức quay đầu bay về phía Vu Chính Hải.
Ba Tư Nhĩ không thể tin nổi nhìn xuống lồng ngực mình, nhìn máu tươi tuôn ra như dòng suối…
Cơn mưa màu tím trên trời biến mất. Bầu trời phía trên vực sâu vạn trượng dần dần yên tĩnh lại, chỉ trong chốc lát mà nơi đây đã chỉ còn lại một mình Ba Tư Nhĩ hắn lăng không lơ lửng.
Kế hoạch của Ba Tư Nhĩ vốn rất hoàn mỹ, từ cạm bẫy ở Lâu Lan đến cạm bẫy ở Nhu Lợi, đều dẫn về quân mai phục ở vực sâu vạn trượng. Hắn chỉ tính sai có một điều, đó là Ngu Thượng Nhung quá cường đại.
Ba Tư Nhĩ cúi đầu quan sát, thấy thân ảnh Ngu Thượng Nhung đang lao vọt xuống vực sâu để cứu thiếu niên kia, trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ…
Ba Tư Nhĩ huỷ bỏ lực lượng toàn thân, khiến bản thân mình cũng rơi xuống vực.
Cương phong xẹt qua tai hắn.
“Cho dù có phải chết, ta cũng phải khiến ngươi bị chôn vùi dưới vực sâu!” Ba Tư Nhĩ lao vọt xuống, ánh mắt khoá chặt vào thân ảnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung tung chưởng lên trên để tạo lực bay xuống nhanh hơn, nhưng vực sâu này cứ như không có đáy…
Từng có rất nhiều tu hành giả muốn thám hiểm vực sâu này, từng lớp người cố gắng tìm tòi thậm chí hy sinh mới cho ra một kết luận: kẻ nào rơi vào vực sâu vạn trượng, cửu tử nhất sinh.
Hy vọng sinh tồn duy nhất chính là, nửa đường từ bỏ, lập tức trở về!
Không biết đã rơi bao lâu, ánh sáng trên bầu trời cũng đã trở nên ảm đạm, bốn phía mờ mịt như hoàng hôn hàng lâm.
Ngu Thượng Nhung đã đến gần Vu Chính Hải, lập tức đánh ra một chưởng ấn. Chưởng ấn như long trảo vọt tới tóm lấy Vu Chính Hải.
Thấy cảnh này, Ba Tư Nhĩ lại hô lên: “Từ bỏ đi!”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh không bị ảnh hưởng mảy may, bàn tay khẽ phất. Vù! Chưởng ấn mang theo Vu Chính Hải bay ngược lên trên!
Ba Tư Nhĩ nói: “Muộn rồi!”
Ngu Thượng Nhung cảm giác được bên dưới vực sâu đang sinh ra một lực hút cực mạnh. Hắn muốn ngự khí bay lên nhưng nguyên khí trong cơ thể đã bị tiêu hao quá nhiều, Ngu Thượng Nhung chỉ có thể giữ cho mình lơ lửng giữa vực.
“Hắn mà chết, toàn bộ Lâu Lan phải chôn cùng!” Ngu Thượng Nhung đạm mạc nói, nhưng lời nói ra lại vô cùng khí phách.
Ba Tư Nhĩ từ trên không rơi xuống, miễn cưỡng lăng không dừng lại. Khụ khụ…
“Vì sao chứ?” Trong lòng Ba Tư Nhĩ rung động mạnh. Đầu mâu không phải nên chĩa về phía người Nhu Lợi sao? Hắn chết trên địa bàn người Nhu Lợi, Ma Thiên Các có truy cứu cũng phải tìm người Nhu Lợi tính sổ mới đúng?
“Hãy sống cho tốt.” Ngu Thượng Nhung cố gắng nâng tay, phát hiện thiếu niên Vu Chính Hải đã hôn mê. Hắn đẩy ra một chưởng.
Vu Chính Hải thoát khỏi lực hút của vực sâu, bay lên trên.
Ba Tư Nhĩ không thể lý giải nổi: “Một phàm nhân mà cũng đáng để ngươi làm như vậy?”
Vì cứu mạng một phàm nhân mà phải chôn vùi một vị bát diệp dưới vực thẳm, Ba Tư Nhĩ nghĩ thế nào cũng thấy không đáng giá!
Sau khi Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng cứu Vu Chính Hải, hắn đã không còn đủ nguyên khí để lơ lửng nữa. Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm xuống vực.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Vu Chính Hải, lạnh nhạt nói: “Có rất nhiều chuyện, chỉ cần ngươi cảm thấy đáng thì nó sẽ đáng.”
Ba Tư Nhĩ lúc này mới hiểu ra.
Hắn nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới cuộc đấu tranh dai dẳng giữa Lâu Lan và Đại Viêm, nhớ tới bảy mươi ngàn thi thể phơi thây nơi sa mạc, nhớ tới máu tươi đã nhiễm đỏ cả nước sông Cổ La Giang…
Các bậc tiên hiền vĩ đại từng nói, con người là giống loài thích đấu tranh nội bộ nhất. Tranh đoạt đến cuối cùng thì được cái gì đây?
“Có lẽ đây chính là lý do Đại Viêm mạnh hơn vạn tộc…”
Ba Tư Nhĩ bỗng nhiên bạo phát lực lượng còn sót lại trong cơ thể, bắn ra một luồng khí màu tím bay tới đẩy Vu Chính Hải bay về phía lạch trời.
“Đáng tiếc ta chẳng còn bao nhiêu lực lượng để cứu ngươi… Chỉ cầu ngươi tha cho bách tính Lâu Lan…”
Nói xong, Ba Tư Nhĩ nhắm mắt lại, toàn thân hắn chìm trong một ngọn lửa màu tím quỷ dị.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của một đại vu, để phòng ngừa sau này thi thể mình bị đại vu khác điều khiển… hắn tự thiêu.
Ngọn lửa thiêu đốt hắn từng chút một… cho đến khi thân ảnh Ba Tư Nhĩ hoàn toàn tiêu tán trong vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, cơn mưa màu tím cuốn lấy Trường Sinh Kiếm cũng biến mất. Trường Sinh Kiếm lập tức rơi xuống vực.
Kiếm còn, người còn.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được vị trí của Trường Sinh Kiếm, lập tức ngự khí điều động nó bay đến bên cạnh mình, cũng vì vậy mà Ngu Thượng Nhung càng rơi xuống nhanh hơn.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm trong hắc ám, tựa như rơi vào một cái động không đáy, ngẩng đầu lên nhìn trời chỉ còn thấy một màu xám xịt.
Hoàng hôn tắt nắng đã mang đi tất cả ánh sáng. Toàn bộ lạch trời cũng chìm trong bóng đêm vô tận.
Ông trời… đã nhắm mắt.
Trong bóng đêm.
Tại một vùng đất nhỏ nằm giữa lạch trời và vực sâu vạn trượng, thiếu niên Vu Chính Hải nằm dưới mặt đất lạnh buốt. Hai tay hắn nắm chặt vỏ kiếm, toàn thân bất động.
Sương lạnh rơi xuống, gió đêm thổi tới.
Thiếu niên đột nhiên run rẩy một cái, mở choàng mắt, vội vàng ngồi dậy!
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, sương lạnh không khiến hắn tê cóng mà ngược lại còn đổ mồ hôi ướt đẫm.
Bóng đêm tối đến mức vươn tay cũng không thấy ngón. Vu Chính Hải chỉ nhớ khi cương ấn dưới chân mình biến mất, toàn thân hắn rơi vào vực sâu, thậm chí mình hôn mê lúc nào hắn cũng không biết.
“Địa ngục?”
Không ai biết địa ngục trông như thế nào. Mà bóng tối… hẳn là điểm đặc thù cơ bản nhất của nó. Thiếu niên Vu Chính Hải cảm thấy nơi này chính là địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận