Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 913

Lục Châu lặng lẽ nhìn Mạnh Trường Đông. Mạnh Trường Đông cũng biết cái cớ mình vừa bịa ra quá sức vụng về, bèn theo bản năng lui về sau một bước.
“Lão tiên sinh, bây giờ ta đi ngay.” Mạnh Trường Đông xoay người định rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Lục Châu vỗ ra một chưởng. Chưởng ấn lập loè kim quang bay về phía Mạnh Trường Đông.
Thân ảnh Mạnh Trường Đông nhoáng lên né tránh, chưởng ấn đâm xuyên qua mấy gốc cây rồi tiếp tục đánh thẳng vào lồng ngực Mạnh Trường Đông.
Mạnh Trường Đông hoảng hốt nhìn Lục Châu. “Dị tộc kim liên?”
Chịu được chưởng ấn của cửu diệp, người này cũng là đại tu hành giả. Lục Châu vừa vuốt râu vừa cất bước đi tới:
“Chắc ngươi không biết mình đang phải đối mặt với điều gì… Lão phu đề nghị ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói để tránh nỗi đau da thịt.”
Mạnh Trường Đông không ngờ trong Thiên Liễu Quan vẫn còn tu hành giả mạnh không kém gì mình. Hai tên cửu diệp trẻ tuổi kia đã khiến hắn chạy trốn không thôi. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất? Giờ thì hay rồi, tự mình dâng vào miệng cọp.
Hai tay Mạnh Trường Đông chập lại, không biết niệm khẩu quyết gì mà sau đó cương khí vờn quanh tạo thành sương mù, thân hình nhoáng lên. Khi sương mù tan đi thì thân ảnh hắn đã biến mất không còn dấu vết.
Lục Châu chắp tay bước tới, ánh mắt nhìn quanh một lượt. Cho dù là đại thần thông thuật cũng không thể hư không biến mất như thế.
“Độn pháp?”
Lục Châu vuốt râu, bên tai lại xuất hiện lam quang. Tiếng tim đập thịch thịch truyền vào tai, Lục Châu lạnh nhạt đánh ra một chưởng, chưởng ấn đánh vào cây đại thụ ở bên trái cách hắn năm mươi mét.
Ầm! Cây đại thụ bị đánh gãy, Mạnh Trường Đông văng khỏi thân cây, phun ra một ngụm máu tươi.
“Sao có thể?!” Mạnh Trường Đông cau mày, cố nén đau đớn khắp người, lại chập tay bấm pháp quyết, hồng quang hiện lên, hắn biến mất.
Lục Châu lại lắng nghe tiếng tim đập, năm ngón tay nhấn xuống, chưởng ấn đập xuống đất.
Ầm! Trong lòng đất truyền tới tiếng kêu rên. Ăn phải một chưởng này không biết hắn có cảm tưởng gì.
Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nói: “Khắp thiên hạ này, không người nào có thể trốn khỏi tay lão phu.”
Câu nói này khiến Mạnh Trường Đông khiếp sợ vô cùng. Hắn nhảy ra khỏi lòng đất rồi điên cuồng chạy trốn, thân ảnh đụng gãy mấy chục cây đại thụ.
Cương khí hộ thể của Lục Châu ngăn cản toàn bộ bùn đất, sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo. Lục Châu phát hiện tốc độ và thuật đào tẩu của Mạnh Trường Đông hơn xa người bình thường.
Chưởng ấn thứ ba lại tung ra đánh vào lưng Mạnh Trường Đông, hắn phun máu rồi ngã nhào về phía trước. Một giây sau Lục Châu đã yên vị trước mặt hắn.
Mạnh Trường Đông thất thanh hô lên: “Ngươi… ngươi làm sao làm được?”
“Ngươi tên gì? Nếu còn dám chạy trốn, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.” Toà kim liên hiện ra dưới chân Lục Châu, Kim Diễm từ từ bốc lên rồi biến mất.
“Kim, kim sắc nghiệp lực…” Hai mắt Mạnh Trường Đông mở to, phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị đánh tan, hắn co rụt người về sau, sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Trường Đông ho khan, hắn chỉ một mực chạy trốn, chưa từng dám nghĩ tới việc xung đột, thậm chí là phản kháng vị lão nhân này. Nhưng khi nhìn thấy nghiệp lực, ý định chạy trốn của hắn cũng không còn nữa.
“Phi Tinh Trai, Mạnh Trường Đông.” Mạnh Trường Đông thành thật đáp.
“Ngươi là người dẫn đám tu hành giả đến vây quét Thiên Liễu Quan?”
“Vâng.”
“Tư Không Bắc Thần của Cửu Trọng Điện gửi phi thư cho lão phu, nói là Trai chủ Phi Tinh Trai Trần Thiên Đô và trưởng lão Diệp Chân đến Cửu Trọng Điện, việc này có thật không?” Lục Châu hỏi.
“Có thật.”
“Thực lực của Trần Thiên Đô và Diệp Chân như thế nào?”
“Trai chủ là thập diệp. Diệp Chân… khụ khụ khụ… hẳn là cửu diệp.” Mạnh Trường Đông cúi đầu nói.
Lục Châu đề cao âm điệu, hai mắt thâm thuý. “Lão phu rất ghét kẻ nói dối.”
Mạnh Trường Đông nghe ra được một tia sát khí, bèn vội vàng nói bổ sung: “Từng lời ta nói đều là thật, duy chỉ có… chỉ có tu vi Diệp Chân là ta không biết rõ.”
“Không biết rõ?”
“Diệp Chân là đại trưởng lão của Phi Tinh Trai, làm người cẩn thận, lòng dạ cực sâu, luôn luôn ẩn giấu tu vi. Đối với bên ngoài hắn thể hiện ra tu vi cửu diệp, nhưng không ai biết thực lực chân chính của hắn.” Mạnh Trường Đông nói.
“Lão phu nghe nói Diệp Chân dẫn theo mấy trăm tu hành giả mới miễn cưỡng giết được Loan Điểu.”
“Chuyện này là thật, nhưng mà… rất có khả năng là do Diệp Chân cố ý che giấu thực lực. Hắn đã nắm giữ Nghiệp Hoả từ lâu, dùng sức một người có thể giết chết Loan Điểu, vì cái gì còn phải tổn hao đại giới tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động khiến cho thật nhiều đệ tử Phi Tinh Trai phải chết?” Mạnh Trường Đông nói.
Lục Châu nghe vậy bèn hỏi: “Hình như ngươi rất không hài lòng với Diệp Chân?”
“Phong cách làm việc của Diệp Chân từ xưa tới nay đều không hợp với ta. Diệp Chân từng muốn trừ khử ta, nhưng hắn không ngờ ta lại nhất định không chịu rời khỏi Vạn Trượng Đà Sơn.”
“Cho nên ngươi sử dụng phương pháp trái ngược, trốn vào Thiên Liễu Sơn mà không về Phi Tinh Trai? Nhưng mà… rốt cuộc ngươi cũng phải trở về.” Lục Châu nói.
“Sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ thoái ẩn.” Mạnh Trường Đông cầu khẩn nói, “Ta đã nói hết những điều ngài muốn biết, cầu xin lão tiên sinh tha cho ta một con đường sống. Chuyện hôm nay ta hứa sẽ giữ kín miệng.”
Lục Châu vuốt râu nhìn Mạnh Trường Đông, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: “Nếu muốn giữ mạng thì thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”
Mạnh Trường Đông chỉ do dự giây lát rồi gật đầu. “Được.”
“Ngươi có biết Khương Văn Hư không?”
“Khương Văn Hư vốn là trưởng lão Phi Tinh Trai, hơn ba trăm năm trước hắn tham dự vào nghiên cứu của Thiên Vũ Viện, sau đó mất tích trong Hắc Thuỷ Huyền Động.” Nói tới đây, thấy Lục Châu nhướng mày, Mạnh Trường Đông vội nói thêm, “Mấy tháng trước, mệnh thạch của Khương Văn Hư đã tắt.”
“Chỉ có như vậy?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Vâng.”
“Ý lão phu là việc của thuỷ tinh cầu…” Lục Châu trầm giọng nói.
“A…”
Toàn thân Mạnh Trường Đông nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Trên đời này chỉ có ba người biết chuyện của thuỷ tinh cầu ký ức, một là chủ nhân thuỷ tinh cầu, hai là Khương Văn Hư người lấy được nó và ba là người đã nghiên cứu nó rất lâu, Mạnh Trường Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận