Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1050

Đương Khang lại kêu lên ụt ịt. Hai tia sáng ở hậu phương đang tiến về phía Không Liễn ngày càng gần.
Ầm! Hậu phương truyền đến tiếng va đập. Ầm!
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Không Liễn không thể hỏng được.” Tư Vô Nhai cắn răng nói.
Ụt ịt ụt ịt!
“Đương Khang?” Tư Vô Nhai nhìn về phía Đương Khang.
Ầm! Boong tàu nứt ra một đường lớn.
Tư Vô Nhai lập tức đưa ra quyết định. “Mọi người hãy bảo vệ Không Liễn, Đương Khang đi cùng ta!”
Đương Khang nằm im không nhúc nhích. Thời gian cấp bách, Tư Vô Nhai bèn lắc mình phóng về phía Đương Khang, Khổng Tước Linh nở rộ sau lưng.
Đương Khang giãy giụa kịch liệt. Tư Vô Nhai biết Đương Khang không phục tùng mệnh lệnh của mình, bèn dùng cương khí bao bọc toàn thân nó. Nhưng Đương Khang tựa hồ không thích bị ép buộc, nó ra sức giãy giụa đến mức ứa ra tiên huyết.
Chư Hồng Cộng cau mày nhìn, trong lồng ngực khó thở nói không nên lời. Hắn lách mình bay tới chộp lấy cánh tay Tư Vô Nhai. “Thất sư huynh!”
“Ta không có thời gian giải thích. Tin ta! Đương Khang có luồng khí điềm lành, là một con hung thú tốt, chỉ có nó mới có thể dẫn dụ hải thú rời đi.”
Ông! Thân thể Đương Khang đột nhiên bành trướng, lớn lên gấp đôi, lông trên toàn thân nó dựng đứng như kim châm đâm vào tầng cương khí của Tư Vô Nhai. Phanh phanh!
Tư Vô Nhai không thể không thả nó ra, nhíu mày nói: “Lão bát, tránh ra. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trả nó về an toàn cho đệ.”
“Không được!” Chư Hồng Cộng đột nhiên xuất chưởng đánh về phía Tư Vô Nhai.
Ầm! Tư Vô Nhai bất ngờ bị đánh bay ngược vào trong Không Liễn. Trong lòng hắn cả kinh, trừng to mắt nhìn Chư Hồng Cộng: “Đệ !”.
Chư Hồng Cộng bước ra boong tàu, quay đầu nhìn mọi người, cười tí tửng nói:
“Mọi người luôn chê ta nhát gan, luôn mắng ta sợ phiền phức. Kỳ thực… ta cũng can đảm lắm nha!”
“Ha ha, vẫn nên để ta đi thì hơn!” Chư Hồng Cộng tiếp tục cười, “Phụ thân ta từng nói, người dám gánh vác trách nhiệm mới là nam nhân! Yên tâm, ta sẽ không có việc gì! Tam sư huynh, tứ sư huynh, thất sư huynh, bốn vị trưởng lão, đợi đến hồng liên giới chúng ta cùng nâng ly uống rượu với nhau!”
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Chư Hồng Cộng tung người nhảy lên lưng Đương Khang, hạ lệnh: “Đi thôi!”
Đương Khang quả nhiên phục tùng mệnh lệnh của Chư Hồng Cộng, nó nhún chân nhảy lên không trung rồi tiến vào làn sương mù.
“Lão bát!”
Tư Vô Nhai gọi ra kim sắc cánh chim Khổng Tước Linh, vội vàng bay ra khỏi Không Liễn lượn vòng trên bầu trời tìm kiếm thân ảnh Chư Hồng Cộng, chỉ kịp nhìn đến toàn thân Đương Khang lấp lánh quang mang loé lên một cái rồi hoàn toàn biến mất.
Tư Vô Nhai cắn răng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền mắng: “Ngu xuẩn!!”
“Thất tiên sinh, mau trở lại!!”
Không có hải thú, áp lực đè lên Không Liễn yếu đi rất nhiều. Đằng sau truyền tới tiếng gọi của Hoa Vô Đạo.
Khổng Tước Linh điên cuồng vỗ cánh xua đi sương mù, nhưng không cách nào nhìn thấy bóng dáng Chư Hồng Cộng nữa.
Hoa Vô Đạo thấy Tư Vô Nhai không trả lời, vội vàng đánh ra mấy đạo chưởng ấn. “Mau trở về!”
Dưới lực kéo của mấy đạo chưởng ấn, Tư Vô Nhai tiếc hận thở dài một tiếng rồi bay về Không Liễn.
Trên Không Liễn, tất cả mọi người rốt cuộc sống sót sau tai nạn, ai nấy đều ngồi phịch xuống há mồm thở phì phò.
Hai đốm sáng ẩn bên trong sương mù phía hậu phương cũng hoàn toàn biến mất.
Minh Thế Nhân đi tới vỗ vào bả vai Tư Vô Nhai, khẽ nói: “…Lão bát là cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không gặp chuyện gì không may.”
Bầu không khí trong Không Liễn yên tĩnh đến doạ người.
Tư Vô Nhai hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người dậy. “Ta muốn liên lạc với sư phụ.”
“Được.”
Chư Hồng Cộng ngồi trên lưng Đương Khang bay vụt xuống. Khi xuống đến mặt biển, tầm nhìn của hắn trở nên khoáng đạt.
Hắn điều động nguyên khí bao trùm lên người mình và Đương Khang, ớn lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên đỉnh đầu là sương mù xám xịt bao trùm cả bầu trời không nhìn thấy bờ bến, dưới chân là Vô Tận Hải đen kịt một màu, bốn phương tám hướng đều là cảnh tượng cá vượt long môn, sau lưng còn có một hắc ảnh khổng lồ đang lướt tới.
“Mẹ của ta ơi… ta đổi ý quay về có được không?!”
Bầy hải thú dưới mặt nước đánh hơi có mỹ thực, điên cuồng nhảy lên há cái mồm máu lao về phía hắn.
Mà từ trong sương mù có một con hải thú cực lớn đang xuyên toa bay đến, sương mù dạt ra hai bên để lộ thân ảnh của nó. Đó là một con cá sấu khổng lồ biết bay, toàn thân nó gai góc đầy mình, hai con mắt to lồ lộ sáng rực như đèn pha đang nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng.
“Xong đời! Ta còn chưa có cưới vợ đâu…” Chư Hồng Cộng ngây ngốc nhìn con cự thú.
Đương Khang lao hết tốc lực cũng không thoát được nó. Chư Hồng Cộng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó há cái mồm đen kịt như hắc động ra nhào về phía mình.
Ông !
Đúng lúc này, trước mặt Chư Hồng Cộng đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân hắc liên, pháp thân giơ trọng chuỳ ngàn cân lên nện thẳng vào đầu cự thú.
Oành !
Hắc sắc Tinh Bàn sau lưng pháp thân xoay vòng rồi nở rộ ra hắc sắc quang mang chói mắt, mấy đạo hắc sắc quang trụ từ năm viên Mệnh Cách lập tức bắn ra.
Quang trụ xẹt qua đầu Chư Hồng Cộng xuyên thủng thân thể cự thú. Nước biển lập tức bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Chư Hồng Cộng nhìn về phía pháp thân Thiên Giới Bà Sa, nam tử đứng giữa pháp thân lúc này máu me khắp người, đan điền khí hải liên tục phóng thích ra nguyên khí.
“Thiêu đốt khí hải?” Chư Hồng Cộng thốt lên.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau!”
Chư Hồng Cộng bừng tỉnh, vội vàng nói: “Tiền bối, ông còn chưa chết?… Phi phi phi, ta không có ý đó!”
Hắn điều khiển Đương Khang bay về phía hắc liên cao thủ.
Hắc liên cao thủ cau mày, cố nén cơn đau đớn truyền tới từ đan điền khí hải mà nói: “Vì sao không nghe theo lời khuyên của ta?”
“Thất sư huynh nói đường về có hải thú càng cường đại hơn cản trở, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiền bối, ông không sao chứ, ông lại thổ huyết rồi kìa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận