Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1912: Lĩnh ngộ đại đạo

Thượng Chương nhìn Hải Loa.
Nói thật, hắn coi trọng và yêu thích Tiểu Diên Nhi hơn. Vừa nghe thấy Hải Loa muốn ra ngoài chơi, hứng thú của hắn đã giảm đi ba phần.
Hải Loa rất lễ phép nói: “Đại Đế có thể mang ta đi xem một chút được không?”
Thái độ của Thượng Chương Đại Đế rõ ràng không tích cực như trước.
Tiểu Diên Nhi nói: “Không muốn thì thôi!”
Thượng Chương Đại Đế bèn đáp: “Bản đế nói là làm.”
Hắn vung tay lên, cương khí bao phủ cả hai nàng. Ba người hoá thành ba đạo lưu tinh vèo một tiếng, bay về phía chân trời.
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, núi non sông ngòi tú lệ hùng vĩ. Cảnh vật nơi này như một bức tranh sơn thuỷ dạt dào ý xuân.
“Thấy thế nào?” Thượng Chương Đại Đế hỏi.
Tiểu Diên Nhi lập tức gật đầu khen ngợi: “Thật là xinh đẹp.”
Vừa nói xong, nàng cảm thấy lập trường của mình không đúng, bèn lắc đầu sửa lời: “Nhưng mà cũng chỉ đến thế, kém rất xa quê hương của ta.”
Lúc này, Hải Loa đột nhiên chỉ tay về phía một khối cự thạch lơ lửng trên không trung: “Đó là cái gì?”
“Đó là vật phẩm dùng để tế tự, bái tế thiên địa.” Thượng Chương Đại Đế giải thích.
“Nha.” Hải Loa gật đầu rồi lại chỉ về phía một hồ nước ở đằng xa: “Đó là nơi nào?”
“Thiên Ngọc Hồ, là một hồ nước rộng lớn như Thiên, thanh tịnh như Ngọc.”
Thượng Chương Đại Đế vừa giới thiệu vừa nghĩ thầm, ta đường đường là Đại Đế mà lại luân lạc tới mức thành hướng dẫn viên du lịch cho hai tù binh?!
Trong lòng khó chịu là thế, nhưng khi nhìn đến hai nha đầu hồn nhiên ngây thơ đang tròn mắt ngắm nhìn cảnh sắc sơn hà, cơn tức giận của Thượng Chương Đại Đế lập tức biến mất không còn một mảnh.
Ba người bay đến một cánh rừng kỳ quái. Trong rừng có một bia mộ trông rất trang nghiêm. Tiểu Diên Nhi hỏi: “Đó là gì thế?”
Thượng Chương nhướng mày: “Đừng hỏi.”
“Không nói thì thôi. Nếu là sư phụ ta, người nhất định sẽ nói cho ta biết.” Tiểu Diên Nhi bĩu môi.
Thượng Chương: ?
Ý là có thể bái sư? Hàng chân mày Thượng Chương giãn ra, biểu tình có vẻ thản nhiên nói: “Đó là một ngôi mộ.”
“Mộ của ai?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
“Nữ nhi của bản đế.” Thượng Chương vẫn bình tĩnh đáp.
Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Ta không có cố ý.”
Thượng Chương thở dài một tiếng: “Nếu nàng còn sống thì cũng bằng tuổi các ngươi.”
Nói đến đây, Thượng Chương không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Bản đế có một đạo trường ở phía đông nam, nếu các ngươi muốn thì có thể tu luyện ở đó. Các ngươi có yêu cầu gì bản đế cũng có thể thoả mãn, nhưng bản đế chỉ có một yêu cầu… Sau này hai người các ngươi phải trung với Thượng Chương.”
“Để ta suy nghĩ một chút.” Con ngươi Tiểu Diên Nhi đảo một vòng.
“Bản đế còn nhiều thời gian.”
Ba đạo lưu tinh bay về phía đông nam.
Một thời gian sau.
Đại địa lực lượng càng lúc càng nồng đậm. Từ trên trời nhìn xuống vực sâu chẳng khác nào đang nhìn vào bầu trời tinh tú.
Mà trong số các tinh tú đó, có một tinh tú sáng rực rỡ óng ánh, năng lượng từ bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ vào vì tinh tú kia.
Quá trình này kéo dài một khắc đồng hồ, sau đó lấy tinh tú làm trung tâm, một cơn bão năng lượng càn quét khắp vực sâu, quang trụ phóng lên đến trời cao.
Oanh!
Ngay sau đó, Lục Châu đột nhiên mở mắt.
“Thế nào là không gian?”
“Thế nào là thời gian?”
“Vì sao lão phu lại ở nơi này?”
Lục Châu cảm nhận được năng lượng trong thiên địa đang du đãng xung quanh, mỗi lần hắn nâng tay là không gian lại trở nên vặn vẹo.
Lục Châu cảm giác mình đã mơ thấy một giấc mộng thật dài. “Vẫn còn ở trong vực sâu.”
Hệ thống vẫn đang trong quá trình thăng cấp.
Lục Châu không rõ vì sao mình lại đột ngột tỉnh lại, bèn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần ra khảm vào liên toạ, sau đó tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Chưa đến một khắc đồng hồ sau, Lục Châu lại lâm vào trạng thái chìm đắm, mất đi tri giác.
Cùng lúc đó.
Đôn Tang rung động kịch liệt, một lúc sau mới từ từ bình ổn lại, mà đối ứng với Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang chính là Thượng Chương điện!
Thượng Chương Đại Đế nhíu mày, quan sát đại địa, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Diên Nhi sợ hãi nói: “Thái Hư cũng có động đất?”
Hải Loa phụ hoạ: “Chắc phải có chứ.”
“Nơi này thật là nguy hiểm, vừa rồi ta cảm giác như Thái Hư sắp sập đến nơi.”
“Không được nói linh tinh.” Thượng Chương quát khẽ.
Đúng lúc này, năm hư ảnh xuất hiện trước mặt Thượng Chương, đồng loạt khom người nói:
“Đại Đế bệ hạ, đã tra rõ ràng, cỗ lực lượng này đến từ Đôn Tang trong bí ẩn chi địa.”
“Đôn Tang?”
“Trước đây Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã đổ sụp, vực sâu xuất hiện cơn bão năng lượng. Có lẽ… là do phong bạo khiến không gian bị xé rách, ảnh hưởng đến Thượng Chương điện.”
Nghe vậy, Tiểu Diên Nhi vội nói: “Trời thật sự sẽ sập sao?!”
Thượng Chương Đại Đế trầm giọng nói: “Có bản đế ở đây, trời không sập được.”
“Ta không muốn trời sập đâu…” Tiểu Diên Nhi thì thầm.
“Tại sao?”
“Sư phụ từng nói, trời sập người sẽ gánh. Ta không muốn sư phụ gánh.”
“Ngươi có sư phụ?”
“Vâng.”
“Hắn đang ở đâu?”
Nghe vậy, Tiểu Diên Nhi thấp giọng khóc nấc, nước mắt ào ạt tuôn rơi: “Rơi vào trong vực sâu… chết rồi.”
Thượng Chương Đại Đế không biết là vui hay buồn, chỉ nói: “Nén bi thương, người chết đâu thể sống lại.”
Việc này nên trách Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần ấy. Có không ít tu hành giả bị cuộc chiến này lan tới, chết không nhắm mắt.
Tiểu Diên Nhi lau nước mắt nói: “Ta muốn đến Đôn Tang xem một lần.”
Thượng Chương gật đầu: “Hiếu tâm đáng khen, bản đế thành toàn cho ngươi.”
Khoảng thời gian này Thượng Chương Đại Đế đã tiếp xúc nhiều với hai nha đầu, phát hiện các nàng không ghét Thái Hư nên tương đối hài lòng. So với những người nắm giữ hạt giống khác, hai nàng tuổi nhỏ lại đơn thuần khiến hắn rất yêu thích.
“Hải Loa, muội cũng đi cùng đi.” Tiểu Diên Nhi nói.
Thượng Chương Đại Đế vốn chỉ định mang Tiểu Diên Nhi đi, nhưng nàng đã nói thế thì mang luôn cả hai người cũng chẳng sao.
Tuy rằng trong số những người nắm giữ hạt giống Thái Hư, biểu hiện của Hải Loa có vẻ hơi kém nhưng nàng cũng không yếu chút nào.
Hải Loa gật đầu đáp: “Ừm.”
“Đi thôi.” Thượng Chương phất tay phác hoạ trong không trung. Lát sau, một toà thông đạo cỡ nhỏ xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận