Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 627

Ý thức Diệp Thiên Tâm dần trở nên mơ hồ. Lực lượng của Phù Ấn Kim Long xao động trong cơ thể nàng, nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lục Châu nâng tay, một nguồn năng lượng mang theo sinh cơ nở rộ tạm thời ổn định lại sinh cơ trong người Diệp Thiên Tâm. Nhưng sinh mệnh nàng vẫn đang không ngừng bị hao tổn.
Lục Châu ý thức được… có lẽ Diệp Thiên Tâm sẽ chết.
“Sư phụ, đừng lãng phí nguyên khí… đại nạn còn đang ở trước mặt.” Diệp Thiên Tâm gian nan mở miệng nói. “Đồ nhi có… có rất nhiều lời muốn nói… với sư phụ. Đáng tiếc… không còn thời gian nữa.”
Hơi thở nàng trở nên mong manh.
Lực lượng trong Phù Ấn Kim Long vượt ngoài tưởng tượng của mọi người. Mấy nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung quỳ rạp dưới mặt đất khóc nức nở.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng im lặng không nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Ngươi… không chết được.” Lục Châu nói.
“Trước khi chết… đồ nhi muốn… muốn cầu xin sư phụ một chuyện.” Diệp Thiên Tâm nói đứt quãng.
“Chuyện gì?”
“Đồ nhi muốn… muốn trở về Ma Thiên Các. Đồ nhi đã không còn nhà để về… Cầu, cầu xin sư phụ đồng ý.”
Diệp Thiên Tâm giãy giụa ngồi dậy, lăng không quỳ xuống. Vết thương chí mạng cũng không cách nào ức chế được ý chí cứng cỏi của nàng.
Nàng cúi người lạy hắn một lạy. Một ngày là thầy, suốt đời là thầy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía hai người, trong mắt tràn đầy chờ mong… chờ đợi câu trả lời của Các chủ Ma Thiên Các. Lòng người vốn dĩ rất mềm, trước tình cảnh như vậy ai có thể không xúc động.
Một sư một đồ. Một già một trẻ. Một quỳ một đứng.
Thời gian phảng phất đã trôi qua thật lâu, Lục Châu mới thản nhiên mở miệng, nói ra một tiếng: “Được.”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười. Sau đó nàng nhắm mắt lại ngã xuống.
Lục Châu phất tay áo, cương ấn như một chiếc thuyền nhỏ đỡ lấy nàng rồi mang vào bên trong bình chướng.
Bốn vị trưởng lão lập tức điều động nguyên khí đón lấy Diệp Thiên Tâm.
Ánh mắt Lục Châu rời khỏi Diệp Thiên Tâm, quay sang nhìn về phía Lưu Qua và Tô Thánh đã bay ra xa.
Tô Thánh bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn sức đánh một trận, trong mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ vạn phần.
Lưu Qua tuy bay ra xa nhưng không bị thương gì, ngoại trừ tóc tai có hơi lộn xộn ra thì không đáng lo ngại.
Lục Châu chậm rãi bay lên không trung, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai người đang lăng không đứng ở đằng xa.
Lục Châu lười nghĩ lý do tại sao Lưu Qua và Tô Thánh không chạy trốn mà còn dám ở lại giằng co với mình. Lục Châu đã nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lưu Qua là Lăng Hư kiếm.
Lưu Qua cũng nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. Việc đã đến nước này, không còn đường nào lui. Lưu Qua vừa định mở miệng thì đã nghe Lục Châu gằn từng tiếng:
“Cho mặt mũi mà không cần.”
Vừa nói Lục Châu vừa lao xuống. Đám người kinh hô, hai mắt toả sáng, tinh thần phấn khởi nhìn Các chủ lão nhân gia người thi triển phong thái cửu diệp.
Mặc kệ kẻ địch là ai, bọn họ đều hoàn toàn tin tưởng ở Lục Châu!
“Cho mệnh mà không muốn sống… Thì giữ lại làm gì!”
Lục Châu nâng tay đấm về phía Lưu Qua và Tô Thánh.
Tô Thánh mặt đỏ tới mang tai, chiến ý tăng vọt, kẻ tung hoành sa trường nhiều năm như hắn chưa từng sợ hãi tử vong. Song chưởng huy động, Tô Thánh bộc phát cương khí quát to: “Bệ hạ lui lại, để ta.”.
Dùng quyền đối quyền!
Nắm tay Lục Châu có cương ấn màu lam bao phủ, hai quyền đầu va chạm, một vàng một lam!
Cú va chạm tạo thành một đạo cương khí gợn sóng bén nhọn, kết cục không có gì phải bàn cãi.
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, cánh tay phải của Tô Thánh bị chém đứt bay ra ngoài. Toàn thân Tô Thánh bị đánh văng ra xa, lướt qua người Lưu Qua rồi đập xuống đất ầm vang một tiếng, cuốn lên bụi đất mịt mù.
Lưu Qua không đỡ lấy Tô Thánh mà giật mình nhìn một quyền của Lục Châu.
Người có thể luyện quyền cương đến cực hạn như vậy đề là kẻ tu luyện Thối Thể cảnh đến mức cực đoan. Cơ Thiên Đạo mà Lưu Qua biết không am hiểu quyền cương. Một quyền này… vì sao lại mạnh đến vậy?
Bụi đất dần dần tản đi, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Trong hố đất, Tô Thánh dùng tay còn lại che lấy bả vai đã mất đi cánh tay, ho khan kịch liệt. Phốc ! hắn trọng thương thổ huyết. Máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực, nhuộm đỏ mặt đất.
Lục Châu đạm mạc nói: “Có phải ngươi rất thích ức hiếp đồ nhi của bản toạ?”
Toàn thân Tô Thánh đau đớn không thôi, hắn cảm giác được sinh mệnh mình đang dần trôi qua.
“Không chịu nổi một đòn.” Lục Châu vô tình châm biếm.
Tô Thánh nằm ngửa nhìn lên trời, khí tức yếu ớt không thể tiếp tục nhúc nhích. Còn sống? Cũng chỉ bị đánh mà thôi.
Lưu Qua cau mày, bàn tay nắm chặt Lăng Hư. “Cơ huynh…”
“Ngươi không xứng!” Thân ảnh Lục Châu loé lên, ngắt lời Lưu Qua, trong lòng bàn tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, kiếm cương quấn quanh.
Sắc mặt Lưu Qua trầm xuống, giơ Lăng Hư lên nghênh đón.
Hàn mang hiện ra, Vị Danh và Lăng Hư va chạm!
Kết thúc một chiêu, hai người lăng không lơ lửng đưa lưng về phía nhau.
Cánh tay Lưu Qua vẫn đang giơ ngang Lăng Hư kiếm. “Kiếm này tên là Lăng Hư, siêu thiên giai. Trên thân kiếm có khắc trận văn chuyên dùng để khắc chế lực lượng cửu diệp… Ngươi thua.”
Vừa dứt lời.
Răng rắc! Lăng Hư kiếm nứt ra một đường, sau đó gãy làm đôi.
“Hả?”
Âm thanh kiếm nứt thanh thuý vang lên khiến tim Lưu Qua run rẩy. Hắn quay đầu nhìn sang, tròng mắt lập tức trợn trừng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Trái tim Lưu Qua chìm xuống đáy cốc, hắn thu cánh tay về kiểm tra tỉ mỉ. Lăng Hư kiếm trong tay Lưu Qua chỉ còn lại một nửa.
Lưu Qua bỗng nhiên quay người nhìn về phía Lục Châu…
Tay phải Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, đưa lưng về phía Lưu Qua, trên thân Vị Danh tản ra phù văn màu đen sẫm.
“Đó là vũ khí gì?” Lưu Qua cả kinh nói.
Lục Châu không để ý đến hắn, lòng bàn tay lật sấp xuống. Vị Danh Kiếm lập tức phóng xuống bên dưới, lưỡi kiếm bọc lấy lam quang lấp lánh. Tốc độ càng lúc càng nhanh!
Lưu Qua nhìn theo hướng kiếm, giật mình hiểu ra…
“Dừng tay lại cho Cô!” Vừa nói Lưu Qua vừa lao vọt theo.
Lục Châu đánh ra một chưởng. Chưởng ấn màu xanh lam đánh bay Lưu Qua.
Vị Danh Kiếm từ trên trời giáng xuống như sao băng, kiếm cương đột nhiên bành trướng đâm thẳng vào ngực Tô Thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận